Độc Tôn Tam Giới

Chương 261 : Dương phó tổng quản khóc không ra nước mắt 1

Ngày đăng: 06:55 19/04/20


Tuy Luật Vô Kỵ quỳ trên mặt đất, nhưng trong đầu đã không còn áp lực. Giang Trần cũng không truy cứu, vậy trong Long Nha vệ, thì càng không có lý do truy cứu!



Tuy trước khi Giang Trần đi, nói cái gì không hỏi qua sự tình trong Long Nha vệ, lại nói cái gì chuyện này vẫn chưa xong.



Thế nhưng mà ở Luật Vô Kỵ nghe tới, đây đều là lời nói lấy chút thể diện.



Nếu như Giang Trần này thực sự có lực lượng, hiện trường nổi giận om sòm, mới được là thời cơ tốt nhất. Bỏ qua thời cơ này, Giang Trần hắn muốn truy cứu, danh tiếng đã qua, ai sẽ phản ứng đến hắn?



- Quả nhiên là thôn dã thất phu từ địa phương nhỏ bé đến, một chút cốt khí cũng không có, làm hại lão tử kinh một hồi. Mà thôi mà thôi, tuy Chu lão đầu này xem ta không vừa mắt, nhưng mà có cậu ở đó gánh, Chu lão đầu hắn cũng không làm gì được ta!



Nghĩ tới đây, trong nội tâm Luật Vô Kỵ càng an tâm. Nếu như không phải Chu Khuê cầm Đại Long Nha Lệnh trong tay, chỉ sợ hắn sẽ lập tức đứng dậy, nghênh ngang ly khai.



Giang Trần không có truy cứu ở hiện trường, cái này lại để cho Luật Vô Kỵ có chút ngoài ý muốn.



Càng ngoài ý muốn là, thậm chí ngay cả Chu Khuê, tựa hồ cũng không có ý tứ tiếp tục truy cứu, khoát tay chặn lại:



- Chuyện này, các ngươi tự giải quyết cho tốt a!



Nói xong, Chu Khuê mang theo đội ngũ như lang như hổ, vậy mà cũng rút lui!



Chu Khuê vừa đi, Đại Long Nha Lệnh thu lại, Luật Vô Kỵ lập tức đầy máu phục sinh, tiêu sái đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên đầu gối:



- Xui xẻo, chuyện như hạt vừng đậu xanh, vậy mà kinh động đến Đại tổng quản. Cũng làm cho Chu lão đầu cáo mượn oai hùm, nhục nhã ta một phen. Quả thực xui xẻo!



- Luật đô thống.



Những thủ hạ kia, đều nơm nớp lo sợ cùng nhau đứng lên.



- Nhìn các ngươi, ủ rũ cái gì, lính của lão tử vẫn là như thế nào sao? Sự tình cũng đi qua, vẻ mặt còn khổ bức cho ai xem?



Luật Vô Kỵ mắng.




- Ngươi còn không có ngu xuẩn về đến nhà.



- Vậy làm sao bây giờ?



Luật Vô Kỵ phát hiện mình bị Chu Khuê âm, trong nội tâm rất là khó chịu.



- Cậu cháu chúng ta, phải làm một tuồng kịch, chơi khổ nhục kế a.



Dương Chiêu ném ra dây thừng.



- Ngươi cởi quần áo, tụ mình trói lại. Ta tự mình áp giải ngươi đi chỗ Đại tổng quản. Đại tổng quản là người nhớ tình bạn cũ, hi vọng ta làm như vậy, có thể bớt đi lửa giận của hắn.



Chịu đòn nhận tội, cái tiết mục này phi thường cũ. Bất quá vào lúc đó, lại là phương thức bổ cứu tốt nhất.



- Cậu, Giang Trần kia, đến cùng có lai lịch gì? Ngươi bên này, có tin tức không? Vì sao Đại tổng quản sẽ vì một tiểu nhân vật như vậy, tự mình hỏi đến?



Luật Vô Kỵ vẫn còn có chút không cam lòng, lần này hắn cảm giác mình té quá không hiểu thấu rồi.



- Tình huống cụ thể như thế nào, ta cũng không có được tình báo. Ta là từ một ít con đường âm thầm biết được, lúc này đây, không đơn thuần là Đại tổng quản rất tức giận, lão Chu cùng lão Tề, giống như đều liên lụy vào.



- Chẳng lẽ, bọn họ là cố ý nhằm vào lão nhân gia ngài?



Luật Vô Kỵ đầu tiên nghĩ đến là âm mưu.



- Không có khả năng!



Dương Chiêu dứt khoát lắc đầu.



- Lão Chu cùng ta quan hệ bất hòa, nhưng mà lão Tề, ta rất hiểu, hắn sẽ không nhằm vào ai. Ngươi trước đừng hỏi nhiều như vậy, việc này không nên chậm trễ, ta cột ngươi đi gặp Đại tổng quản.