Độc Tôn Tam Giới
Chương 2610 : Đông Diên đảo (2)
Ngày đăng: 07:35 19/04/20
Hắn nào biết Đông Diên đảo gì? Nghe khẩu khí của đối phương, Đông Diên đảo này, chẳng lẽ là lưu đày chi địa? Cái này cũng không đúng a, lưu đày chi địa, sao hoàn cảnh tốt như vậy?
Đây quả thực là hoàn cảnh nghỉ phép a, lại là lưu đày chi địa.
Bàn tử kia cười quái dị nói:
- Lão Tam, đầu của tiểu tử này tuyệt đối có vấn đề. Đợi lát nữa ta gõ ra nhìn xem, tiểu tử này nhất định không có óc.
Người gầy nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng sâm bạch:
- Lại nói tiếp, đã thật lâu không có hưởng qua hương vị não người a. Chậc chậc, cũng có chút tưởng niệm rồi. Tiểu tử này trắng trắng mềm mềm, thoạt nhìn tuổi rất trẻ a. Huynh đệ chúng ta, lần này là phát tài.
Thiết Tháp đại hán kia trừng mắt nhìn Giang Trần:
- Tiểu tử, đừng giả vờ giả vịt nữa. Ngươi gặp được Quỷ Sân Tam Sát chúng ta, coi như số mệnh của ngươi không tốt!
- Quỷ Sân Tam Sát? Ba vị là chủ nhân của Đông Diên đảo sao?
Trên mặt Giang Trần, cố ý lộ ra một ít khiếp đảm.
Ba người kia nghe vậy, đều cười ha ha.
- Thật sự là một ngu ngốc cái gì cũng không biết a.
Hiện tại Bàn tử kia càng thêm xác định suy đoán của mình, cười rộ lên, thịt mỡ toàn thân run rẩy.
- Các ngươi cười cái gì?
Giang Trần cố ý giả bộ như Tiểu Bạch, nhìn Bàn tử kia.
- Ngươi biết không? Ngươi cười lên thật sự rất hèn mọn bỉ ổi, một thân thịt mỡ của ngươi, so với heo còn quá phận. Chẳng lẽ ngươi một chút tự giác cũng không hiểu sao?
Bàn tử kia nghe vậy khẽ giật mình, lập tức tỉnh thần lại:
- Choáng nha, tiểu tử này mắng ta! Lão Đại, ta đi chặt tiểu tử này!
- Công tử gia, đừng nghe tên kia nói hưu nói vượn, hắn chỉ có vóc dáng, không có đầu óc a.
Tuy Thiết Tháp đại hán kia là lão Đại, nhưng mà lúc này, người gầy rõ ràng một chút cũng không để ý lão Đại hay lão gì, nói thẳng lão Đại nói bậy.
Lời này để cho Thiết Tháp đại hán kia liên tục gào thét:
- Hầu lão Tam, ngươi chỉ có chút tiền đồ ấy, lão tử thật sự là mắt bị mù rồi, như thế nào sẽ cùng loại người như ngươi làm huynh đệ?
- Thôi đi... Ngươi cho rằng ta muốn trở thành huynh đệ của ngươi sao? Lấy đầu óc của ngươi, cũng xứng làm lão Đại của ta? Muốn làm lão Đại của Hầu lão Tam ta, nên như vị công tử này, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, xem xét là nhân trung long phượng, nhất định là tồn tại bay lượn Cửu Thiên. Công tử, ngài thấy ta như thế nào? Ta thổi kéo đàn hát, mọi thứ tinh thông, ngươi muốn tiểu nhân làm cái gì, tiểu nhân đều có thể làm. Nếu không, ngài thương tình tiểu nhân, thu tiểu nhân làm một con chó dưới trướng của ngươi cũng tốt. Ngươi xem ta, ta biết học chó sủa... Uông uông uông!
Giang Trần triệt để bó tay rồi.
Hắn là lần đầu tiên đến Vạn Uyên đảo, nhưng người đầu tiên gặp được, cư nhiên hiếm thấy như thế. Không biết xấu hổ đến loại trình độ này, Giang Trần ở Nhân loại cương vực cũng chưa bao giờ gặp qua.
Người tham sống sợ chết, hắn bái kiến rất nhiều. Nhưng mà, dù sợ chết thế nào, cũng không có đến loại trình độ này.
Tên này, có lẽ đã phá vỡ nhận thức đối với vô sỉ của Giang Trần rồi.
- Câm miệng.
Giang Trần thật sự có chút chịu không được.
Người gầy kia vội vàng câm miệng, trên mặt cơ hồ hận không thể bày ra dáng tươi cười như hoa.
- Ngươi muốn sống?
Giang Trần đạm mạc hỏi.
- Vâng, vâng, công tử anh minh.
Người gầy kia vô cùng hưng phấn, nói cả buổi, cuối cùng là lấy được một chút hiệu quả rồi.
- Vậy phải xem ngươi có đáng giá để cho bổn công tử tha ngươi một mạng hay không.