Độc Tôn Tam Giới
Chương 2664 : Ngoài ý muốn thay nhau nổi lên
Ngày đăng: 07:36 19/04/20
Giang Trần nhất niệm đến đây, càng dẫn dắt chiến đấu vào trung tâm Phong Vân Thất Hồn Tán.
Người áo choàng màu đen kia đánh lâu không dứt, trước kia thong dong, cũng chầm chậm hóa thành nôn nóng. Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, chiến đấu đến một bước này, lá bài tẩy của mình cơ hồ ra tận, rõ ràng còn không thể cầm xuống đối thủ đáng sợ kia. Người này, thật sự là thí luyện giả của Đông Diên đảo sao?
Trong nội tâm người áo choàng màu đen tràn ngập nghi vấn cùng oán khí.
Phanh!
Quyền quyền chạm nhau, sinh ra uy năng, chấn hai người đều liên tiếp lui về phía sau, bước chân thất tha thất thểu. Hiển nhiên, hai người tiêu hao, đều là không nhỏ.
Thần Ma Kim Thân cũng tốt, hay phương thức Ác Linh phụ thể chiến đấu cũng tốt, kỳ thật đều rất hao phí công lực.
- Lại đến.
Nhưng Giang Trần lại rất nhanh nhẹn dũng mãnh, hướng đối phương đánh tới.
Người áo choàng màu đen kia vung mạnh Cự Phủ, bức mở Giang Trần.
- Chậm đã!
Người áo choàng màu đen khoát tay chặn lại, ý bảo Giang Trần tạm dừng công kích.
Giang Trần huyền mà không phát, nhe răng cười nhìn đối phương, hiển nhiên, hắn muốn nhìn người này còn có bịp bợm gì.
Giang Trần suy đoán, uy lực của Phong Vân Thất Hồn Tán, không sai biệt lắm cũng sắp xuất hiện.
- Các hạ rất có bản lãnh, chỉ sợ không phải tu sĩ thí luyện của Đông Diên đảo a?
Pháp thân của người kia còn không có khôi phục, nhưng ngữ khí rõ ràng so với trước uyển chuyển hơn rất nhiều.
Hiển nhiên, một trận chiến này, cũng để hắn thu hồi kiêu ngạo, bắt đầu nhìn thẳng vào sự thật.
Giang Trần cười lạnh nhìn đối phương:
- Ta có lệnh bài thí luyện, có đánh số thí luyện. Tự nhiên là tu sĩ thí luyện của Đông Diên đảo, nhưng ta có thể khẳng định, ngươi không phải!
Người áo choàng màu đen lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần biết ta có phải hay không, nhưng trận chiến này chúng ta người này cũng không thể làm gì được người kia, không thể chiến tiếp như thế, cả hai giảng hòa, như thế nào?
- Hừ, gọi đồng bạn sao?
Giang Trần cười lạnh.
- Quá ngây thơ rồi.
Giang Trần sải bước tiến lên, nắm đối phương trong tay.
Hưu!
Áo choàng màu đen bị kéo xuống, là một thanh niên mặt mày hung ác nham hiểm, nhìn về phía trên, niên kỷ so với Giang Trần còn nhỏ hơn mấy tuổi.
Giang Trần liếc liền nhìn ra, hít một hơi lãnh khí, chậc chậc thở dài:
- Quả nhiên là vậy.
Giang Trần tự nhiên nhận ra, người trẻ tuổi này, là khách quý Hồi Xuân đảo vực mời đến. Đám khách quý mắt cao hơn đầu, dưới mắt không còn ai kia, có một đám thiên tài trẻ tuổi. Người trước mắt này, là một cái trong đó.
- Ngươi nhận thức ta?
Sắc mặt người áo choàng màu đen kia thảm đạm.
- Ta không biết ngươi, cũng không cần nhận thức ngươi. Ta chỉ biết, ngươi là địch nhân của ta, ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết. Ta liền tiễn đưa ngươi đi trước một đoạn đường.
Ngữ khí của Giang Trần phát lạnh, tràn đầy khắc nghiệt.
Người kia khàn giọng nói:
- Ngươi dám giết ta? Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi giết ta, là chiêu họa cho Đông Diên đảo, chiêu họa cho Hồi Xuân đảo vực!
- Đúng vậy a?
Giang Trần nhịn không được cười lên.
- Chiếu ngươi nói như vậy, ta càng nên giết ngươi rồi. Đông Diên đảo? Chẳng qua là lưu vong chi đảo, có chiêu họa hay không, chúng ta đều là kẻ tù tội mất đi tự do. Ngươi nói phải không?
Nghe được Giang Trần nói, trong nội tâm người nọ càng mát lạnh.