Độc Tôn Tam Giới
Chương 2696 : Bí mật chung cực của Đông Duyên đảo (2)
Ngày đăng: 07:36 19/04/20
Giang Trần có chút hối hận, cũng có chút bất đắc dĩ.
Hắn đã làm gần như hoàn mỹ, nhưng hắn không thể làm được việc khi vượt qua trận pháp, không lưu lại một chút chân nguyên chấn động được.
Trừ phi thực lực Giang Trần vượt qua ba người này, nếu không hắn rất khó trong lúc vượt qua trận pháp không để lại manh mối gì.
Cũng may ba người kia hiển nhiên vô cùng bảo thủ, vô cùng cẩn thận. Bên ngoài trận pháp cự thạch kia cũng bồi hồi không thôi, cũng không có tùy tiện xâm nhập.
- Trận pháp này rất là quỷ dị, Khuông Hãn đạo hữu, ngươi thấy thế nào?
Hai người khác hiện tại đã coi Khuông Hãn là người dẫn đầu
Vẻ mặt Khuông Hãn âm trầm:
- Tiểu tử này quả nhiên rất quỷ dị, mỗi một lần chúng ta đều cho rằng hắn không còn đường thoát, kết quả hắn vẫn có biện pháp đào thoát.
- Có phải lại lập lại chiêu cũ, dùng Tiềm Hành phù hay không?
Tiết Dực nói.
- Chưa hẳn không có khả năng.
Khuông Hãn oán hận cắn răng:
- Nhưng mà nơi này lớn như vậy, hắn có thể lẩn trốn ở nơi nào chứ?
- Nếu không ta lại dùng Bách Quỷ Ma cầm bức bách hắn ra?
- Không nên, nơi này vô cùng quỷ dị, ma âm của ngươi vạn nhất kích phát trận pháp nơi này, phiền toái sẽ rất lớn. Đây là hạch tâm của trận pháp, vẫn không nên mạo hiểm thì tốt hơn. Nơi này vô cùng quỷ dị, có lẽ chuyện này đối với chúng ta mà nói, chính là một cọc cơ duyên a. Không thể tưởng tượng được Đông Duyên đảo này lại dấu bí mật bực này.
Khuông Hãn giờ phút này cũng chậm rãi bước đi chung quanh trận pháp cự thạch, chăm chú quan sát.
Tiết Dực thấy Khuông Hãn phản đối, đành ngượng ngùng không nói gì.
Giang Trần ở trong động phủ, cũng giành giật từng gây, bắt đầu dựa theo chỉ thị mà Bùi Tinh tiền bối lưu lại, bắt đầu luyện hóa tấm Trấn Nguyên Chân bi này.
Chỉ cần luyện hóa tấm Trấn Nguyên Chân bi này có nghĩa là sẽ lấy đi hạch tâm của trận pháp. Một khi lấy Trấn Nguyên Chân bi đi, cơ hồ tất cả trận pháp của Đông Duyên đảo sẽ lập tức mất đi hiệu lực.
- Xảy ra chuyện gì?
Cho dù là cường giả Thiên Vị kiến thức rộng rãi, đột nhiên gặp phải một màn quỷ dị này cũng cả kinh tới mức trợn mắt há hốc mồm. Trong lúc nhất thời hoàn toàn quên đi quyết định của bọn họ.
Ba người tạo thành hình tam giác, dựa lưng vào nhau, tạo thành tư thế tự bảo vệ mình.
Cự thạch bốn phái không ngừng sụp đổ, không ngừng nện vào trước mặt bọn họ, trong nháy mắt, đất đá bao phủ, hoàn toàn chôn bọn họ vào trong phế tích.
Cũng may thần thông ba người mạnh mẽ, tuy rằng bị vùi, nhưng mà không tổn thương tới gân cốt ba người.
Ba người thi triển thần thông, từ trong phế tích xông ra, lại nhìn bốn phía. Lúc này trống rỗng, trừ phế tích ra nào có thứ gì nữa?
- Đó là cái gì?
Tuyên Toản từ trong phế tích chui ra, đồng tử đột nhiên co rút lại, chỉ về phía một đạo quang mang có tốc độ giống như lưu tinh đang phóng như vũ bão về phía hư vô mờ mịt phương xa.
Tốc độ cực nhanh, dùng mắt thường quả thực không nhìn rõ ràng.
Khuông Hãn và Tiết Dực đều nhìn lại, đạo quang mang kia chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, hóa thành một điểm đen chui vào hư không vô tận phía xa.
- Đáng chết, để cho hắn trốn rồi.
Khuông Hãn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, quát lớn:
- Còn do dự gì nữa? Đuổi theo.
Tiết Dực bỗng nhiên ồ lên một tiếng, kêu lên:
- Trận pháp cấm chế chung quanh này đã đi đâu rồi? Không phải nói Hắc Yểm sơn mạch này trên không trung có cấm chế cường đại, không cho phép phi hành sao? Tiểu tử kia sao lại có thể phi hành?
Khuông Hãn vung tay lên:
- Cấm chế đã bị hủy, đuổi.
Ba gã cường giả Thiên Vị nhao nhao nhảy lên trên không trung, tốc độ tăng nhanh, hướng về phía đạo lưu quang kia biến mất điên cuồng đuổi theo.