Độc Tôn Tam Giới

Chương 2932 : Yến Vạn Quân thương tâm (1)

Ngày đăng: 07:40 19/04/20


- Đúng vậy, trong này có cái gì không ổn sao?



Yến Vạn Quân thấy Giang Trần suy tư, trong lòng cũng không hiểu thấu sinh ra một tia khẩn trương.



- Rất không ổn, phi thường không ổn. Tuy ta không xác định có phải Tộc trưởng sai người đưa tới gốc Hắc Ngọc Linh San Mai cho ngươi hay không, nhưng ta có thể khẳng định, nhất định là có người cố ý làm như vậy. Trưởng lão, nếu như ta là ngươi, hiện tại nhất định sẽ bắt lại tên cao tầng kia.



- Tiểu hữu, đến cùng là có chuyện gì?



Mới đầu Yến Vạn Quân còn cảm giác mình khảo thi đổ thiên tài tuổi trẻ kia, hiện tại thấy hắn ngưng trọng, còn có ngôn ngữ nghiêm túc, Yến Vạn Quân bỗng nhiên tầm đó, trong nội tâm lại có chút lo lắng rồi.



Người trẻ tuổi này, từ trước đến nay sẽ không bắn tên không đích. Hắn đã nói như vậy, ở đây, nhất định là chuyện rất nghiêm trọng rồi.



- Bản thân Hắc Ngọc Linh San Mai, không có xâm tính, không có tính công kích. Nhưng mà, Hắc Ngọc Linh San Mai có một đặc tính rất lớn, chính là tính kiêm dung, còn có thuộc tính ẩn núp. Vạn Quân trưởng lão có biết, Hắc Ngọc Linh San Mai, ở linh dược giới, chỉ dùng để luyện chế độc dược không?



- Luyện chế độc dược?



Yến Vạn Quân miễn cưỡng cười cười.



- Luyện chế độc dược? Coi như là tài liệu luyện chế độc dược, chỉ cần không có dùng luyện chế, nó cũng không tồn tại nguy hại gì a?



- Ha ha, trưởng lão chỉ biết thứ nhất, mà không biết thứ hai rồi.



Giang Trần thản nhiên nói.



- Thuộc tính ẩn núp của Hắc Ngọc Linh San Mai, ngay ở chỗ nó rất giỏi kích thích độc tính của linh dược khác. Hắc Ngọc Linh San Mai cùng không ít linh dược, đều có thể kiêm dung. Hơn nữa, nó cùng rất nhiều linh dược tổ hợp, đều có thể thúc đẩy sinh trưởng ra vật chí độc. Thậm chí, chúng không cần luyện chế, chỉ cần hai gốc linh dược ở phụ cận, lẫn nhau sinh ra khí tức, ở trong hư không dung hợp, cũng có thể sinh ra độc tính cực kỳ đáng sợ.



Giang Trần vừa nói, Yến Vạn Quân lập tức hiểu rõ rồi. Nội tâm kịch chấn, trong ánh mắt toát ra một tia chấn kinh:



- Cái này... Đây là thật?




Trong nội tâm Yến Vạn Quân còn có một ít may mắn, nhịn không được hỏi:



- Tiểu hữu, Hắc Ngọc Linh San Mai này, Vương Tĩnh kia đưa cho ta, có phải chỉ là một hiểu lầm hay không? Hoặc nói, đây là một trùng hợp mà thôi? Ngay cả hắn cũng không biết thứ này có độc tính?



Giang Trần cười nhạt một tiếng:



- Không phải là hiểu lầm.



- Tại sao?



Trong nội tâm Yến Vạn Quân vẫn không muốn tiếp nhận, hắn căn bản không tiếp thụ được, trong gia tộc có người sẽ hại hắn?



Dù trong gia tộc các phái hệ tầm đó tranh đấu, nhưng cũng không đến mức muốn động thủ giết hại a? Một khi trong gia tộc giết hại lẫn nhau, gia tộc này còn có tiền đồ gì đáng nói?



Yến Vạn Quân đối với gia tộc, còn rất có cảm tình. Hắn tự nhiên không hy vọng, bên trong gia tộc sẽ có người bất lợi với hắn.



- Nếu như Vương Tĩnh kia thừa nhận Hắc Ngọc Linh San Mai này là nhân công đào tạo, ta còn không dám kết luận. Nhưng hắn đã một mực chắc chắn là trời sinh thiên dưỡng, hoang dại, vậy liền quá rõ ràng rồi. Bởi vì Hắc Ngọc Linh San Mai này, nhân công đào tạo rất rõ ràng. Tuyệt không phải Thiên Địa tự nhiên. Có lẽ, hắn nói vật trời sinh thiên dưỡng, là vì muốn lấy được trưởng lão ngài tin cậy. Nhưng mà, dấu hiệu nhân công đào tạo kia, ta xem xét liền biết. Điểm đáng ngờ này cho thấy, Vương Tĩnh kia ngay từ đầu là bụng dạ khó lường. Đem linh dược do nhân công đào tạo, nói thành trời sinh thiên dưỡng.



Yến Vạn Quân than nhẹ một tiếng:



- Coi như là vậy, cũng có thể là Vương Tĩnh kia muốn nịnh nọt ta, cố ý đem thứ tốt cho ta thì sao?



- Loại khả năng này cũng không phải là không có, cho nên ta hỏi trưởng lão những linh dược chính ngươi đào tạo kia, phải chăng có người khác biết rõ. Chính là đạo lý này. Ta nghĩ, nhất định là không ai biết Hắc Ngọc Linh San Mai có thể cùng khí tức của Mộng Nguyên Thảo kết hợp. Mà sự tình trưởng lão ngươi có được Mộng Nguyên Thảo, nhất định sớm đã bị người tính toán ở bên trong rồi. Không thể không nói, đây không phải là bố cục cao minh tầm thường.



Yến Vạn Quân vẫn lắc đầu, thống khổ thở dài:



- Lão phu vẫn hi vọng, đây chỉ là một trùng hợp.