Độc Tôn Tam Giới
Chương 3082 : Trêu đùa hí lộng Mộng Thiên Hành (1)
Ngày đăng: 07:43 19/04/20
- Buông tha hắn một mạng?
Giang Trần ở phía trên, cười ha ha.
- Tiểu tử này tuổi còn trẻ, nhưng khẩu vị không nhỏ. Chủ ý cũng đánh tới Thánh Chủ đại nhân, còn có mặt mũi cầu tình?
- Thánh Chủ đại nhân, ta xem Mộng Lam Tông lão tông chủ Mộng Thiên Thu kia, cũng là lão hỗn đản a, mới dạy ra loại tiểu hỗn đản này a.
Lương lão kia rung giọng nói:
- Các hạ... Các hạ là người phương nào? Các ngươi xâm nhập Mộng Lam Tông như thế nào?
- Ha ha, chút phòng ngự ấy của Mộng Lam Tông, chỉ phòng được tiểu hài tử ba tuổi, có cái rắm dùng? Ta muốn vào liền vào, muốn đi liền đi.
Mộng Thiên Hành bị Giang Trần bắt, nhưng lại không phục:
- Ngươi thổi gì chứ? Không phải là ám toán đánh lén sao? Có gan cùng ta đơn đả độc đấu.
Giang Trần khinh miệt cười cười, phép khích tướng thấp kém như vậy, Giang Trần nơi nào sẽ để ý tới?
Vũ nhục vỗ vỗ khuôn mặt tuấn mỹ của Mộng Thiên Hành:
- Tiểu tử, ngươi đang nằm mơ sao? Đơn đả độc đấu? Lấy chút tiền đồ của ngươi, còn sử dụng phép khích tướng? Nếu như gia gia của ngươi Mộng Thiên Thu nói lời này, có lẽ ta sẽ suy nghĩ. Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, cũng xứng cùng ta đơn đả độc đấu?
- Nhìn không ra, tiểu tử ngươi cũng có một túi da tốt, đáng tiếc, nội tâm tà ác hèn mọn bỉ ổi, uổng một túi da a tốt.
Mộng Thiên Hành bị Giang Trần vỗ lên mặt, quái gọi liên tục:
- Đừng đánh mặt ta, đừng đánh mặt ta.
Mộng Thiên Hành đối với tướng mạo của mình phi thường tự tin, thậm chí đạt đến trình độ tự kỷ. Bị Giang Trần không ngừng vỗ vào mặt, hắn tự nhiên lo lắng hủy dung gì đó.
Giang Trần nhịn không được cười lên:
- Tiểu tử, ngươi còn ý định dựa vào mặt ăn cơm sao?
- Ta có vốn liếng này, vì cái gì không thể dựa vào mặt ăn cơm? Nếu ngươi không ghen ghét ta, thì đừng đánh mặt ta.
Lương lão nhìn Giang Trần, nhìn Ngưng Yên Thánh Chủ, lại nhìn Kim Chung, đột nhiên, một loại sợ hãi khôn cùng bao vây hắn.
Kim Chung lão tổ phụ trách công kích căn cứ linh dược, mà người chủ trì phòng ngự căn cứ linh dược, là Ngưng Yên Thánh Chủ.
Mà giờ khắc này, Ngưng Yên Thánh Chủ chẳng những không có ở căn cứ linh dược, lại xuất hiện ở Mộng Lam Tông, điều này nói rõ cái gì?
Một là, căn cứ linh dược đã bị công phá, Ngưng Yên Thánh Chủ trốn thoát.
Hai là, căn cứ linh dược đã đánh bại liên quân, đánh bại Kim Chung lão tổ.
Hai loại khả năng này đều có thể.
Nhưng mà, hiện tại xem ra, loại khả năng thứ hai càng lớn hơn một chút. Bởi vì Kim Chung kia, nói rõ rất nhiều vấn đề. Nếu như là nguyên nhân thứ nhất, Ngưng Yên Thánh Chủ quả quyết không có khả năng trốn đi, còn lông tóc không tổn hao gì như thế, nhìn về phía trên tựa như nghỉ phép a.
Nghĩ tới đây, tâm lý của Lương lão cũng triệt để sụp đổ.
- Tiểu công tử, ngươi bớt tranh cãi a.
Lương lão khuyên nhủ.
Đồng thời, Lương lão giơ cao hai tay, nói với Ngưng Yên Thánh Chủ:
- Thánh Chủ đại nhân, chúng ta cũng không có tham dự phản loạn, nguyện ý toàn lực phối hợp Thánh Chủ đại nhân, tuyệt đối không dám cùng ngài là địch.
Thằng này, thoáng cái liền bỏ ngay quan hệ, tư thái thiện biến vô cùng.
Ngưng Yên Thánh Chủ lạnh lùng cười cười:
- Cái này tính toán cái gì?
- Tiểu nhân nguyện hàng.
Lương lão biết rõ, nếu như ngoan cố chống lại, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn không bằng đầu hàng. Đến lúc đó Mộng Thiên Thu thật sự muốn truy cứu, mình hoàn toàn có thể nói là vì tiểu công tử, không thể không trá hàng.
Nếu như cuối cùng liên quân không cách nào thủ thắng, hắn trá hàng cũng có thể biến thành thực hàng. Dù sao mọi việc đều thuận lợi, như thế nào cũng có thể