Độc Tôn Tam Giới
Chương 3136 : Hồi Xuân đảo vực xun xoe
Ngày đăng: 07:44 19/04/20
Giang Trần nhìn qua tám huynh đệ cự thạch nhất tộc, cười nói:
- Tám người các ngươi cứ yên tâm làm công tác đã được phân phó đi. Chỉ cần các ngươi làm việc cho tốt, đến lúc đó tiền đồ của các ngươi bổn thiếu chủ có thể sắp xếp được.
Nghe Giang Trần nói như vậy, tám huynh đệ này mặc dù có chút thất vọng, nhưng mà vẫn không dám vi phạm lời của Giang Trần, cũng không có nói thêm gì nữa.
Giang Trần lần nữa lên đường, đi vào địa bàn Thiên Thiền cổ viện.
Thông qua trận pháp truyền tống, lại một lần nữa đi vào Đông Duyên đảo. Hiện tại Giang Trần đã từng có một lần kinh nghiệm qua lại, cho nên đối với việc nắm chắc truyền tống trận này càng thêm rõ ràng.
Truyền tống lúc này so với lúc trước nhẹn hõm hơn nhiều.
Giờ phút này mấy gia hỏa Lỗ Triệt ở Đông Duyên đảo, quản lý tất cả rõ ràng. Về phần Yến Vạn Quân trở lại tổng bộ Yến gia vẫn chưa thấy về.
Lỗ Triệt nhìn thấy Giang Trần trở về, cũng vui mừng quá đỗi.
Nhưng mà khi Lỗ Triệt nhìn thấy thần điểu Chu Tước bên người Giang Trần, sắc mặt Lỗ Triệt hơi đổi, hiển nhiên hắn cũng cảm nhận được loại khí tức đáng sợ phát ra từ trên người thần điểu Chu Tước.
Trong lúc nhất thời, Lỗ Triệt cũng cả kinh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Cảnh giới thần đạo, thần điểu Chu Tước này không ngờ lại đột phá thần đạo.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lỗ Triệt tràn ngập kính sợ.
Giang Trần cười ha hả:
- Trong khoảng thời gian ta rời khỏi đây, tình huống của Đông Duyên đảo thế nào? Tình huống bên ngoài thế nào?
Lỗ Triệt vội nói:
- Tình huống bên ngoài thế nào thuộc hạ cũng không quá rõ ràng. Nhưng mà Đông Duyên đảot rong khoảng thời gian này thái bình vô cùng. Hoàng thất Hồi Xuân đảo vực kia không có việc gì sẽ tới xun xoe. Khách khí vô cùng.
Giang Trần đối với tư cách của Hồi Xuân đảo vực cũng không cảm thấy bất ngờ. Hồi xuân đảo vực với tư cách là thế lực nhị, tam lưu, thực sự quá muốn đi lên bên trên.
Năm đó vì muốn vỗ mông ngựa Đa Văn thần quốc, mời những đệ tử thế gia trong Đa Văn thần quốc tới Đông Duyên đảo thí luyện, khi đó mới chế tạo ra thảm án lần trước.
- Ha ha, nhị vị, các ngươi không thể tưởng tượng được, bổn thiếu chủ cũng không thể tưởng tượng được chúng ta lại có ngày tụ họp ở Đông Duyên đảo.
Giang Trần cười ha hả.
- Lại tụ họp?
Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều không rõ lời này của Giang Trần có ý gì.
Nụ cười của Giang Trần có chút nghiền ngẫm.
Ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, không nhanh không chậm nói:
- Lúc trước ta vẫn chỉ là một gã thí luyện giả nho nhỏ của Đông DUyên đảo, là con mồi bị những thiên tài của Đa Văn thần quốc đuổi giết. Có lẽ nhị vị đã sớm quên ta rồi a.
Thân thể hai người Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ giống như bị đánh một kích mạnh mẽ, đồng thời, chuyện cũ lại giống như một lần ác mộng xuất hiện trước mặt hai người.
Ánh mắt hai người tràn ngập kinh ngạc, nghi hoặc nhìn qua Giang Trần.
Đột nhiên Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ đồng loạt nhớ tới cái gì đó. Đột nhiên, sắc mặt hai người đại biến, thoáng cái trở nên tái nhợt, khuôn mặt thoáng cái trở nên trắng bệch.
Không hề nghi ngờ, bọn họ đã nhớ tới cái gì đó.
- Được rồi, các ngươi không cần khẩn trương, chuyện đã qua thì cho qua đi. Lại nói, chuyện lần kia, cũng khiến cho ta lý giải sự tàn khốc của Vạn Uyên đảo, đối với kiếp võ đạo của ta cũng là một loại lịch lãm rèn luyện khó có được.
Giang Trần thực sự không để ý tới chuyện năm đó.
Đinh tổng thủ hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi:
- Thiếu chủ, ngươi hẳn là... Hẳn là người khiến cho mấy gia tộc của Đa Văn thần quốc đều gà bay chó chạy. Gọi là Giang Hoàng đúng không?
Giang Hoàng? Giang Trần?
Đinh tổng thủ và Hoắc thân vương thoáng cái hiểu rõ, triệt để hiểu ra tất cả.