Độc Tôn Tam Giới

Chương 3179 : Mười chiêu ước hẹn

Ngày đăng: 07:45 19/04/20


Dù bị Giang Trần ép hỏi như thế, bọn hắn cũng không cảm thấy bất luận áp lực gì.



Người áo choàng màu rám nắng cười nhạt nói:



- Diệt Yến gia, tự nhiên có đạo lý diệt bọn hắn. Mấy người các ngươi, nếu như cùng Yến gia kia là cá mè một lứa, hôm nay khẳng định cũng khó thoát khỏi cái chết. Bất quá, coi như các ngươi may mắn, chủ nhân nhà ta, muốn lưu các ngươi một mạng.



Giang Trần khẽ chau mày, nghe khẩu khí của người này, hiển nhiên cao cao tại thượng đã quen. Dù biết hắn là truyền nhân của Vĩnh Hằng Thánh Địa, còn có thể dùng loại ngữ khí này, Giang Trần suy đoán, chỉ sợ đám người kia địa vị cũng không nhỏ.



Bất quá, Giang Trần cũng là người ngạo khí, đối phương như vậy, hắn càng không để mình bị đẩy vòng vòng.



Ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo, ngữ khí rét lạnh nói:



- Ta không biết chủ nhân nhà ngươi là ai, bất quá, tánh mạng của chúng ta, tự nhiên do chúng ta làm chủ, không cần các ngươi giả từ bi.



- A?



Ngữ khí của người áo choàng màu rám nắng ngưng tụ, hào khí lập tức trì trệ, khí lưu trong hư không giống như bỗng nhiên ngưng lại.



Bọn người Yến Vạn Quân, tim đập nhịn không được tăng lên.



- Giang Trần, cần hướng Thánh Địa xin giúp đỡ hay không?



Yến Thanh Tang thấp giọng hỏi.



Giang Trần không để ý đến Yến Thanh Tang, ánh mắt khoan thai nhìn về phía người áo choàng màu rám nắng:



- Có lẽ các ngươi quen cao cao tại thượng, bất quá, ta muốn nói cho các ngươi biết là, không phải mỗi người đều ăn một bộ kia của các ngươi. Cũng không phải mỗi người, đều là thịt cá dưới tay các ngươi!



- Chậc chậc, tiểu tử, ta nghe nói ngươi ở trong quá trình bình định của Vĩnh Hằng Thánh Địa, ra một tí lực. Bất quá, theo chúng ta biết, ngươi cũng không quá đáng là cơ duyên xảo hợp, hơn nữa có một ít thủ đoạn mà thôi. Hẳn là ngươi cảm thấy, chúng ta là những phản quân ngu xuẩn kia của Vĩnh Hằng Thần Quốc sao?



- Các ngươi là ai đều không quan trọng, quan trọng nhất là, bốn người các ngươi, ở trước mặt ta, không có tư cách khoác lác gì.



Giang Trần cười một tiếng, ngữ khí hời hợt.




Người áo choàng màu rám nắng kia cười ha ha:



- Năm ba trăm chiêu? Tiểu tử, ngươi có thể chống qua mười chiêu, lão tử cắt đầu cho ngươi đá!



Không thể không nói, người áo choàng màu rám nắng này đã bị Giang Trần chọc giận.



Giang Trần muốn đúng là hiệu quả như vậy. Trên thực tế, hắn cũng là cố ý chọc giận đối thủ. Giang Trần không phải là chưa giao thủ với Bán Thần.



Thời điểm hắn còn chưa đột phá Thiên Vị lục trọng, hắn đã giao thủ với tu sĩ Bán Thần, hơn nữa, vừa rồi hắn thông qua Tà Ác Kim Nhãn, đã cùng người áo choàng màu rám nắng này giao phong.



Hắn tự hỏi, dù không thắng được tu sĩ Bán Thần, nhưng tự bảo vệ mình lại có nắm chắc.



Đối phương còn nói mười chiêu không thắng liền cắt đầu cho hắn đá, cái này để cho Giang Trần thoáng cái nắm quyền chủ động, sắc mặt trầm xuống:



- Chuyện này là thật?



Người áo choàng màu rám nắng giận dữ:



- Tự nhiên là thật.



Giang Trần lạnh lùng cười cười:



- Chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ đổi ý.



- Tiểu tử, ngươi cũng quá xem trọng mình rồi. Ngươi cảm thấy, ngươi có tư cách gì để cho ta đổi ý?



- Sống chết trước mắt, ngươi muốn đổi ý, ta cũng không làm gì được ngươi. Như vậy đi, ta cũng không muốn đầu ngươi, nếu như ta sống qua mười chiêu, vạch trần thân phận lai lịch của ngươi.



Giang Trần đưa ra yêu cầu. Hắn suy nghĩ, đối phương có ba đồng bọn ở đây, thực phải thua, đồng bọn của hắn không có khả năng bỏ mặc sinh tử của hắn.



Nói sau, tựa hồ người áo choàng màu rám nắng còn là lão Đại trong bốn người.