Độc Tôn Tam Giới

Chương 3229 : Phù văn quỷ dị

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Đám người Tần Hựu tổng cộng có sáu người, phân công cũng không phải quá rõ ràng.



Khu vực ở giữa là hai gã có tu vi mạnh nhất, tọa trấn khu vực hạch tâm. Hai cánh có hai gã tu si thiên tài, phụ trách quan sát động tĩnh ở tứ phương.



Loại phân công này làm cho hiệu suất cản đường cướp bóc của bọn họ vô cùng tốt. Lúc này mới hai ngày đi qua, Thí Luyện châu trên người bọn họ đã vô cùng khả quan.



Trên người mỗi người đều có vài khỏa Thí Luyện châu.



Nếu như cứ tiếp tục như vậy, thời gian nửa tháng trôi qua. Thí luyện châu rơi vào trong tay bọn họ chỉ sợ cũng có một hai trăm.



- Tần sư huynh, bên kia dường như có động tĩnh. Ta đi xem.



Tu sĩ họ Đinh của Tịch Diệt thánh địa chủ động nói.



- Tốt, ngươi đi xem đi, nhìn xem có phải dê béo xâm nhập vào nơi này hay không.



Tần Hựu hiển nhiên là đầu lĩnh trong sáu người này, tọa trấn ở trung tâm.



- Lâm sư đệ, ngươi cũng đi nhìn bốn phía một chút, nhìn xem có khashc tới cửa hay không?



Lâm sư đệ trong miệng Tần Hựu chính là tên thiên tài mặc y phục màu xanh trước đó của Đa Văn thánh địa.



Tên lâm sư đệ mặc y phục màu xanh này gật đầu, phụng mệnh mà đi.



Nhưng mà lần này đi, trọn vẹn hai khắc chung Đinh sư đệ và Lâm sư đệ trong miệng Tần Hựu không có trở về.



Một tên tu sĩ đầu bạc khác của Bách Hoa thánh địa cau mày:



- Bọn họ đang làm cái gì vậy? Một chút kỷ luật cũng không có. Không phải đã nói rồi sao? Mỗi một lần đi tuần, thời gian không thể vượt quá hai khắc chung. Đây không phải là đi du sơn ngoạn thủy, sao có thể không kỷ luật như vậy được chứ?



Tên tu sĩ đầu bạc trẻ tuổi này nhìn qua có chút đặc biệt, lời nói này hiển nhiên chứng minh trong lòng hắn có chút tức giận.



Tần Hựu cũng hơi căm tức. Chỉ là Tần Hựu hắn là một người thủ lĩnh trong sáu người, nhất định phải càng thêm bao dung một ít.



Có mấy lời tên tu sĩ đầu bạc này có thể nói, nhưng Tần Hựu hắn thì không nói được.



Dù sao thiên tài thánh địa khác cũng không phải trời sinh thấp hèn hơn bọn hắn. Chỉ là người ta kính trọng uy danh hiển hách của Bách Hoa thánh địa, đem quyền chủ đạo đưa vào trong tay bọn họ mà thôi.



Bằng không mà nói, nếu như người ta thực sự không theo ngươi, ngươi cũng không thể làm gì được người ta.
Tình cảnh kia thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.



Từng đạo phù văn giống như tinh linh nhảy múa, khiến cho người ta nhìn vào đã cảm thấy hoa mắt.



- Sư huynh, đây là cái gì?



Tên tu sĩ đầu bạc không nhìn thấy nông sâu, hỏi.



- Là trận pháp sao?



Tần Hựu nhíu mày lắc đầu:



- Thoạt nhìn không giống như trận pháp gì. Nhưng mà phù văn này thập phần quỷ dị, chúng ta thừa dịp phù văn này còn chưa triệt để phong tỏa chúng ta, rút lui mau.



- Rút về phía nào?



- Khu vực yếu kém nhất dường như là phía nam. Đi.



Tần Hựu nghiêm túc, nói đi là đi, tuyệt đối không ham chiến.



Hai đạo thân ảnh vô cùng mau lẹ, vọt về phía Nam.



Chỉ là đợi tới khi bọn chúng vọt về phía nam mới phát hiện ra phù văn phiến khu vực này cũng không ít, đúng là yếu hơn một chút, nhưng đang không ngừng gia tăng.



- Không tốt, ở đây không có lối ra. Lại đổi.



Tần Hựu hơi thăm dò một chsut, liền phát hiện ra những phù văn quỷ dị này không ngờ lại ẩn chứa năng lượng cực kỳ đáng sợ. Năng lượng bên trong tuyệt đối không phải là tồn tại bọn họ có thể xông qua.



Bọn họ liên tục xông bốn năm lần, lại phát hiện ra khu vực mà bọn họ cho rằng yếu kém, bạc nhược nhất, trên thực tế căn bản đều là biểu hiện giả dối, không có một chỗ nào chân chính là khu vực bạc nhược, yếu kém.



Hai người giống như là con ruồi không đầu, liên tục đột phá, liên tục gặp phải trắc trở.



Ầm ầm ầm.



Khi bọn họ đang liên tục trùng kích, khu vực bọn họ không ngờ lại xuất hiện từng đạo thân ảnh, không ngừng rơi xuống.



Rõ ràng là bốn người mất tích lúc trước.