Độc Tôn Tam Giới

Chương 3372 : Giang Trần im lặng

Ngày đăng: 07:49 19/04/20


Giang Trần cười khổ nói:



- Lưu Ly Vương Thành có tính không?



- Tính!



Hạ Thiên Trạch dở khóc dở cười.



- Ngươi cũng đi đến nơi đây rồi, nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, hiển nhiên đạo thống của Lưu Ly Vương Thành này, đã là vật trong tay ngươi a.



- Không phải tiền bối còn muốn khảo nghiệm thoáng một phát sao?



Giang Trần hỏi.



- Được rồi, nếu như ngươi là Thiên Vị thất trọng, cái khảo nghiệm này vẫn có hiệu quả khảo hạch. Nhưng ngươi đã sắp đột phá Thần đạo, chút khảo nghiệm ấy, là đồ chơi cho con nít. Không khỏi để cho ngươi chê cười a.



Hạ Thiên Trạch thật sự là dở khóc dở cười, đã cảm thấy thú vị, lại cảm thấy cổ quái.



Hắn một mực cho rằng, Truyền Thừa Lục Cung này là một truyền thừa phi thường nghiêm túc, người đến chỗ này, tất sẽ tao ngộ khảo hạch nghiêm khắc nhất.



Lại không thể tưởng được, người trẻ tuổi duy nhất có thể đi tới đây, cùng Hạ Thiên Trạch hắn chạm mặt, thậm chí ngay cả khảo hạch cũng có thể miễn.



Bởi vì, cửa ải này khảo hạch, đối tượng là Thiên Vị thất trọng.



Mà Giang Trần, chỉ thiếu chút nữa là Thần đạo rồi. Vậy khảo hạch này hoàn toàn chính xác đã mất đi ý nghĩa.



- Còn gì nữa không? Một hơi nói ra đi.



Hạ Thiên Trạch thở dài.



- Trước kia không phải đã nói sao? Giao thủ với Thiên Ma Ma Chủ, truyền thừa chi địa của Thánh Nhất Tông, cũng bại lộ.



- Đúng, còn có Thánh Nhất Tông. Đã bốn nhà rồi, còn gì nữa không?



Ngữ khí của Hạ Thiên Trạch tràn đầy chờ mong.



- Hết rồi, chỉ có bốn nhà a.



Ngữ khí của Giang Trần có chút tiếc nuối.



- Chỉ có?



Hạ Thiên Trạch bó tay rồi.



- Tiểu tử, ngươi có biết, bất luận nhà nào, cũng đủ ngươi hưởng thụ vô cùng rồi, ngươi rõ ràng còn ngại ít?
- Cái này...



Giang Trần cẩn thận ngẫm lại, nếu như mình tiến vào Thần đạo, dùng cảnh giới thần thức của mình, dùng tài hoa trận pháp của mình, ngược lại là có hi vọng.



Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải có đầy đủ tài lực, có Linh Thạch cùng tài nguyên vô tận. Còn có một đám Trận Pháp Đại Sư cấp bậc Thiên Vị nghe hắn chỉ huy, trợ thủ cho hắn.



Những điều kiện này có đủ, Giang Trần cảm giác mình vẫn có hi vọng.



- Một lần nữa bố trí trận pháp này, độ khó thật lớn, công trình to lớn...



Giang Trần lấp lửng, không nói có thể, cũng không nói không thể.



- Đừng nói lấp lửng, cho lời chắc chắn đi, được, hay không được.



Hạ Thiên Trạch lại hết lần này tới lần khác muốn Giang Trần tỏ thái độ.



- Cũng không thể bảo hoàn toàn không có hi vọng. Nhưng mà, tựa hồ không có tất yếu này a?



Giang Trần thở dài.



- Không tất yếu? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng Ma tộc chính diện giao phong sao?



Hạ Thiên Trạch xì mũi coi thường.



- Thượng Cổ Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận, căn cơ vẫn còn, chỉ cần trọng khải thoáng một phát, ở trên chi tiết tu bổ thoáng một phát, cái trận pháp kia đồng dạng có thể phát huy tác dụng, làm gì bỏ dễ cầu khó chứ?



Trọng khải?



Phương diện trận pháp, đối với Hạ Thiên Trạch mà nói, lại có chút ăn không tiêu. Hắn hiểu được cũng không nhiều như Giang Trần a.



- Ngươi có biện pháp trọng khải sao?



Hạ Thiên Trạch có chút kinh hỉ.



- Những năm qua, vãn bối một mực vì chuyện này mà bôn ba. Phí hết chín trâu hai hổ, mới gom góp đủ tài nguyên để trọng khải trận pháp, thật đúng là không dễ dàng.



- Tài nguyên?



Hạ Thiên Trạch nói một câu, lại để cho Giang Trần lập tức sụp đổ.



- Ngươi đây là lãng phí thời gian, ngươi sớm chút tiến đến, đạt được Lưu Ly Vương Thành truyền thừa, sự tình tài nguyên, đã sớm giải quyết dễ dàng rồi.



Lời vừa nói ra, Giang Trần lập tức im lặng.