Độc Tôn Tam Giới
Chương 3459 : Lại dùng chiêu cũ
Ngày đăng: 07:50 19/04/20
Tứ đại chân linh cơ hồ đồng thời ra tay.
Mà Giang Trần cũng ở một bên nhìn qunah, chỉ cần Tứ đại thần thú vây khốn Ngân Chuy lão tổ này, hắn lập tức thi triển Thủy Hỏa chân long tác, đem Ngân Chuy lão tổ này trói lại.
Loại cơ hội này có thể trôi qua ngay lập tức, tuyệt đối không cho phép hắn có bất kỳ sai lầm nào. Chỉ cần Giang Trần có chút do dự có lẽ sẽ mất đi cơ hội.
Quan trọng nhất chính là, chiến đấu cũng không cách đại doanh Kim Ma nhất tộc quá xa. Đồng bạn của Ngân Chuy lão tổ này tùy thời có khả năng tới trợ giúp.
Mấu chốt nhất là Giang Trần có thể cảm nhận được trong đại doanh của Kim Ma nhất tộc có một đạo lực lượng vô cùng đáng sợ.
Lực lượng kia tuyệt đối không phải là thứ mà Giang Trần hắn có thể chống lại. Có lẽ tứ đại thần thú tập hợp, hơn nữa lại thêm Giang Trần hắn cũng không chống đỡ được.
Thậm chí ngay cả Hạ Thiên Trạch tiến lên cũng chưa chắc có thể thắng. Đạo lực lượng kia có lẽ có thể so với Lưu Ly đại thần tôn thượng cổ.
Cho nên Giang Trần càng thêm hy vọng, tốc chiến tốc thắng.
Ngân Chuy lão tổ hiển nhiên so với Ngân Phong lão tổ còn cẩn thận hơn. Một mặt chiến đấu, một mặt phát ra tiếng rít gào. Hiển nhiên là thông báo cho Kim Khiếu lão tổ.
Trong lòng Giang Trần bất động như núi, Thiên mục thần đồng gắt gao tập trung vào vòng chiến, chờ cơ hội.
Khi trọng lực cường đại của thần thú Huyền Vũ bao trùm tới quanh thân Ngân Chuy lão tổ, trong lòng Giang Trần khẽ động:
- Cơ hội tới rồi.
Thủy Hỏa chân long tác được thúc dục, hóa thành hai đạo lực lượng huyền ảo một âm một dương, giống như hai đạo chân long thủy hỏa cao ngạo rít lên trong hư không. Khí thế cuồn cuộn, một trái một phải giống như muốn chia cắt phiến thiên địa này ra vậy.
Ngân Chuy lão tổ tuy rằng cẩn thận, nhưng mà không có nghĩ tới việc nguy cơ lại xuất hiện gần ngay trước mắt. Khi hắn phát giác ra được uy năng cường đại của Thủy Hỏa chân long tác, muốn bứt ra lại phát hiện tốc độ mình đã bị thần thú Huyền Vũ hạn chế, một thân tốc độ cơ hồ không phát huy ra được một phần ba.
- Không tốt.
Hắn không sợ Giang Trần rời khỏi Đông Duyên đảo, chỉ sợ Giang Trần tử thủ Đông Duyên đảo.
Tiểu tử kia đã không biết trời cao đất rộng rời khỏi đó, ở sâu trong lòng Kim KHiếu lão tổ mặc dù có chút tức giận, nhưng kỳ thực cũng có chút vui sướng.
Đây là cơ hội của hắn, cơ hội bắt lấy Giang Trần.
Chỉ cần bắt lấy tiểu tử nhân tộc này, cương vực nhân loại sẽ như rắn mất đầu, tất sẽ sụp đổ. Tới lúc đó đại quân Kim Ma nhất mạch hắn có thể nói là một đường bằng phẳng tiến tới, nhất định có thể tiến vào cương vực nhân loại, cần gì lấy đó, nếm thử tư vị nước đầu, ngẫm lại cũng cảm thấy ngon ngọt.
Nhưng mà trong đầu Kim Khiếu lão tổ lại không có bất kỳ ý khinh địch nào.
Có thể trong lúc bất tri bất giác bắt giữ Ngân Chuy lão tổ, thực lực đối phương tuyệt đối không thể khinh thường. Cho dù là Kim Khiếu lão tổ hắn ra tay cũng chỉ như vậy mà thôi.
- Tiểu tử nhân loại này trên người chắc chắn có bí mật kinh người. Bắt hắn, những bí mật này sẽ thuộc về Kim KHiếu lão tổ ta.
Trong lòng Kim Khiếu lão tổ bắt đầu có tham niệm.
Hắn biết rõ Thần uyên đại lục này, nhân tộc vô cùng giàu có. có lẽ trên người người trẻ tuổi kia có bảo vật và truyền thừa mà ngay cả Kim Khiếu lão tổ hắn cũng đỏ mắt. Bằng không mà nói, một tiểu tử nhân tộc hậu thế, có thể tạo ra sóng gió lớn như vậy sao?
Giờ phút này Giang Trần mượn nhờ uy lực của Trượng Thiên Xích, tuy rằng bỏ chạy, nhưng mà vô cùng thong dong. Chỉ là, hắn rất nhanh đã phát giác được lão ma của Kim Ma nhất mạch đang đuổi theo phía sau.
- Lão ma này có thể nắm bắt được hướng phi độn của Trượng Thiên Xích sao?
Giang Trần hết sức kinh ngạc. Uy năng của Trượng Thiên xích sau khi Giang Trần không ngừng thâm nhập lý giải, tìm hiểu, Giang Trần càng lĩnh ngộ tinh túy trong đó.
Không thể tưởng tượng được lão ma của Kim Ma nhất mạch kia lại có năng lực này. Khiến cho Giang Trần cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Nhưng mà tốc độ của Trượng Thiên xích, Giang Trần vô cùng có lòng tin.
Nếu như không có Trượng Thiên Xích, hắn sao dám đơn giản giao Lưu Ly thần phù cho An Già Diệp cơ chứ?