Độc Tôn Tam Giới

Chương 361 : Thắng lợi trở về

Ngày đăng: 06:57 19/04/20


Lối ra, một đám đệ tử Bảo Thụ Tông ở đó duy trì trật tự.



Giang Trần biết rõ, nói bọn họ duy trì trật tự, còn không bằng nói bọn họ thủ tràng. Đây là lo lắng thí luyện giả chuồn mất, mang thành quả thu săn đi.



Bảo Thụ Tông tổ chức thu săn này, mặc kệ săn được bao nhiêu, đều cố định phân một nửa. Cho nên, Bảo Thụ Tông trận địa sẵn sàng đón quân địch như thế, cũng không kỳ lạ quý hiếm.



Để chạy một cái, cái kia là thiếu một phần thu nhập.



Coi như Diệp Dung thân là vương tử, cũng không ngoại lệ. Đồng dạng phải giao đạo cụ trữ vật, mở đạo cụ trữ vật, lấy ra tất cả chiến lợi phẩm, phân đi một nửa.



Đến phiên Đan Phi cùng Giang Trần, Diệp Trọng Lâu lại trực tiếp đi tới, đối với đệ tử Bảo Thụ Tông đang kiểm tra nói:



- Hai người này là ta phái vào, không kiểm tra.



Lão gia tử rất bá đạo, một tay mang một cái, lĩnh Giang Trần cùng Đan Phi đi. Chỉ nhìn được mấy đệ tử Bảo Thụ Tông trợn mắt há hốc mồm, nhưng lại giận mà không dám nói gì.



Toàn bộ Thiên Quế Vương Quốc, bọn hắn ngay cả quốc quân cũng không sợ, nhưng lão đầu này, bọn hắn lại phi thường kiêng kị.



Đành phải không kiên nhẫn phất phất tay:



- Kế tiếp.



Một bụng tức giận không chỗ phát tiết, đám tiếp theo, tự nhiên thành nơi cho nhóm đệ tử Bảo Thụ Tông này phát tiết rồi.



Giang Trần cùng Đan Phi bị lão gia tử tiếp, đi qua một bên.



Đan Phi cười dịu dàng nói:



- Lão sư, mấy đệ tử của Bảo Thụ Tông, giống như không cao hứng a?



- Liên quan gì tới ta.



Tới cấp độ như Lão gia tử, tự nhiên sẽ không để ý cảm xúc của mấy đệ tử Bảo Thụ Tông. Bọn hắn cao hứng cũng tốt, mất hứng cũng tốt, lão gia tử căn bản không để ở trong lòng.



- Đan nha đầu, lần này thu hoạch không nhỏ a.



Lão gia tử nhìn giỏ trúc trên lưng Đan Phi, tâm tình hiển nhiên rất tốt.



- Hì hì, sự tình bất quá ba. Lần này còn không có thu hoạch, Tiểu Đan cũng không dám ra ngoài gặp lão sư rồi.



Lão gia tử cười nói:



- Ngươi xem, ta đề nghị ngươi kéo Giang Trần tổ đội, kết quả như thế nào? Ta đoán, lần này Giang Trần xuất lực, chắc có lẽ không nhỏ a.




Trưởng lão Bảo Thụ Tông kia cười nói:



- Bọn hắn ở trước mặt ngươi, nào dám nói? Chỉ có thể càu nhàu với đệ tử Bảo Thụ Tông chúng ta, rất không phối hợp.



- Thiết trưởng lão, ngươi cùng lão đầu ta nói những cái này sao?



- Ai, còn không phải muốn lão gia tử cho cái thuận tiện.



Diệp Trọng Lâu cười ha ha:



- Cái này không khéo rồi, ta mang hai người trẻ tuổi đi, lần này chủ yếu là tiến vào biết một chút, thu hoạch gì cũng không có. Ngươi để cho bọn hắn làm sao chia một nửa cho các ngươi?



Biểu lộ của Thiết trưởng lão kia cứng đờ:



- Lão gia tử, như vậy không tốt a?



- Không có gì không tốt, nếu ngươi cảm thấy không tốt, bảo Tạ tông chủ tới tìm ta, hoặc là cho Đại trưởng lão của các ngươi tới tìm ta cũng được.



Ngữ khí của lão gia tử nhàn nhạt, hiển nhiên là không muốn cùng trưởng lão Bảo Thụ Tông này nói nhảm nhiều.



Tựa hồ Thiết trưởng lão kia đối với lão gia tử cũng có vài phần kiêng kị, nhìn lão gia tử vài lần, cuối cùng không nói gì, tức giận phẩy tay áo bỏ đi.



Đi đến trước mặt Giang Trần, Thiết trưởng lão kia dừng chân lại:



- Ngươi là người trẻ tuổi Diệp thái phó mang đi ra a?



- Phải.



Giang Trần gật gật đầu.



- Ta là trưởng lão Bảo Thụ Tông, người trẻ tuổi, ta hỏi ngươi, ngươi ở trong săn bắt bao nhiêu thứ?



- Vấn đề này, giống như Diệp lão gia tử đã nói qua a? Ta không dong dài nữa.



Giang Trần biết Thiết trưởng lão này tính toán, đại khái là đánh lên đầu mình.



- Cùng bản trưởng lão ra vẻ vậy sao?



Sắc mặt Thiết trưởng lão trầm xuống.



- Ngươi tuổi còn trẻ, thiên phú không tồi, chẳng lẻ bởi vì chút ít sự tình này, mà lầm tiền đồ sao?