Độc Tôn Tam Giới

Chương 392 : Dương Chiêu chết rồi?

Ngày đăng: 06:57 19/04/20


Tề Thiên Nam bị Thiết trưởng lão chế trụ, không thể động đậy.



Dương Tiểu Thiến cũng chạy tới, trên gương mặt diễm lệ, tràn đầy lo lắng:



- Ngươi mới vừa nói cái gì? Nhị ca ta làm sao?



Vẻ mặt Tề Thiên Nam khổ bức, chứng kiến Thiết trưởng lão cùng Dương Tiểu Thiến lộ ra hung quang, hàm răng cơ hồ run lên. Sợ mình nói sai một câu, sẽ bị Thiết trưởng lão đánh chết.



Thượng Quan Dực hừ một tiếng:



- Thiết trưởng lão, ngươi muốn hỏi mà nói, cũng buông Tề phó tổng quản ra rồi nói sau? Bộ dáng như vậy, còn thể thống gì?



Thiết trưởng lão ác thanh ác khí quát:



- Thượng Quan Dực, chớ lải nhải cùng lão tử. Nếu như Dương Chiêu xảy ra không hay, ngươi cũng là đầu sỏ gây nên.



Thượng Quan Dực thấy thằng này hoàn toàn không nói đạo lý, nhẫn lâu như vậy, cũng không nhịn được nữa:



- Thiết trưởng lão, ngươi muốn hoành hành ngang ngược, Thượng Quan Dực ta không có chỗ dựa tốt như ngươi, nên nhẫn ngươi đã lâu. Nhưng nếu ngươi muốn ngậm máu phun người, vu oan hãm hại ta, không thể nói trước, Thượng Quan Dực ta cũng không phải heo chó mặc ngươi xâm lược.



- Như thế nào? Hẳn ngươi còn muốn tạo phản phải không?



Mắt Thiết trưởng lão lộ ra tinh quang.



Thượng Quan Dực không sợ chút nào:



- Thiết trưởng lão, mọi thứ đều có mức độ, không nên ép người quá đáng.



Thiết trưởng lão đang muốn phát tác, nhưng Dương Tiểu Thiến lại nhìn nhìn Diệp Trọng Lâu, ý bảo không nên vọng động.



- Thiết ca, ngươi buông ra trước, hỏi rõ ràng nói sau.



Thiết trưởng lão hừ một tiếng, buông Tề Thiên Nam ra, quát:
Hồi tưởng thái độ lúc trước của hắn, không phải là muốn nịnh nọt hai bên, thành người ba phải sao?



Thế nhưng mà, chuyện này cũng không có dễ như vậy.



Hiện tại, Giang Trần chưa hẳn cảm thấy Thượng Quan Dực hắn tốt, bên Thiết trưởng lão kia, cũng đã triệt để đắc tội.



Miệng đầy đắng chát, than nhẹ một tiếng, vui lòng phục tùng nói:



- Đa tạ lão gia tử chỉ điểm, trước kia là ta suy nghĩ nhiều.



Lại ôm quyền với Giang Trần:



- Giang Trần, tuy mới vừa rồi ta không ra tay bảo hộ ngươi, nhưng đối với thiên phú tài hoa của ngươi, như trước hết sức coi trọng. Có lão gia tử chỉ điểm ngươi, ta không có tư cách gì chỉ điểm. Chỉ hy vọng ngươi hết thảy cẩn thận.



Giang Trần thật không có trách Thượng Quan Dực, Thượng Quan Dực với tư cách Long Nha vệ Đại tổng quản, cùng Giang Trần hắn không thân chẳng quen, từ quan hệ thân sơ, thiên hướng Dương Chiêu, kiêng kị Thiết trưởng lão, cũng là nhân chi thường tình.



Mỉm cười, Giang Trần cũng ôm quyền:



- Đại tổng quản, lời nói này của lão gia tử, khiến người tỉnh ngộ. Ta ngược lại cảm thấy, rất đáng giá Đại tổng quản cân nhắc.



- Hổ thẹn hổ thẹn.



Thượng Quan Dực lại nhìn Điền Thiệu.



- Điền Thiệu, ngươi không tệ, thật sự không tệ. Ít nhất ở đảm đương cùng phách lực, để cho Đại tổng quản ta cũng có chút xấu hổ.



Điền Thiệu sợ hãi, vội nói:



- Đại tổng quản quyền cao chức trọng, nhất cử nhất động liên lụy quá nhiều. Điền Thiệu ta một đô thống nho nhỏ, cũng là không có lựa chọn khác.



Hoàn toàn chính xác, Thượng Quan Dực bất đồng Điền Thiệu.