Độc Tôn Tam Giới

Chương 541 : Oan gia ngõ hẹp

Ngày đăng: 07:00 19/04/20


Kỳ thật Giang Trần cũng biết, mình cử động như vậy, tất nhiên sẽ khiến các phương diện chú ý.



Bất quá, đứng ở trên lôi đài, Giang Trần không có bất kỳ do dự nào.



Đã lựa chọn yêu nghiệt, vậy liền thỏa thích thi triển ở trên lôi đài.



- Tiếp tục khiêu chiến sao?



Giám khảo nhìn Giang Trần, lần nữa hỏi.



- Tiếp tục.



Giang Trần căn bản không do dự.



Tựa hồ giám khảo cũng đoán được hắn sẽ tiếp tục, gật gật đầu, bắt đầu rút ra đối thủ kế tiếp.



Đối thủ kế tiếp, là một Võ Giả Bính đẳng, cũng đến từ Lưu Vân Tông. Người này, mặc dù có chút không phục, nhưng so với hai người trước thì cẩn thận hơn nhiều.



Tựa hồ hắn cũng đoán được mình sẽ bại, bất quá hắn không muốn bại chật vật như hai vị trước, không muốn trở thành đá mài dao cho quán quân thế tục này. Cho nên, hắn vừa lên, liền thủ môn hộ, rất có tư thế tử thủ đến cùng.



Giang Trần cười nhạt một tiếng, lấn thân về phía trước, lại là chiêu cũ để cho người mở rộng tầm mắt.



Thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác là chiêu đó, phảng phất có ma lực vô cùng, để cho người vô luận như thế nào, cũng không trốn tránh khỏi.



Đối thủ thứ ba này, dù đã làm xong tư thế tử thủ, làm tốt tất cả chuẩn bị. Thế nhưng mà dưới một chiêu kia, lại không có chỗ ẩn trốn, vẻ mặt tuyệt vọng bị oanh xuống đài.



- Cần tàn khốc như vậy sao.



Nương theo tiếng ai thán của thằng này, hắn bị oanh bay xuống đài.




Thế nhưng mà, thế sự thường thường là trùng hợp như vậy.



Thời điểm Giang Trần khiêu chiến lần thứ sáu, đối thủ lấy ra, là Thành Chân.



Thành Chân, đệ tử Tử Dương Tông, Huyền Linh khu Giáp đẳng Võ Giả.



Tuy là Võ Giả Giáp đẳng, nhưng lúc này, Thành Chân lại có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Muốn nói tiếp, hắn cũng là Tiên cảnh tứ trọng a.



Còn đường đệ Thành Lan, tuy cũng là Tiên cảnh tứ trọng, nhưng này chẳng qua là gần đây có kỳ ngộ mới lấy được đột phá.



Mà Thành Chân hắn, năm trước đã đột phá Tiên cảnh tứ trọng. Thực lực viễn siêu đường đệ Thành Lan. Thế nhưng mà, giờ khắc này, trong nội tâm Thành Chân vẫn có cảm giác không nắm chắt.



Cũng không phải nói đối thủ cường đại đến không thể chống cự, mà là đối thủ thật sự quá quỷ dị.



Đánh đến bây giờ, đã qua năm tràng, đến cùng tu vi thằng này ra sao, chỉ sợ ngay cả giám khảo đại nhân cũng không biết.



Từ đầu tới đuôi, chỉ dùng một chiêu. Hơn nữa, một chiêu kia hết lần này tới lần khác bá đạo như thế, quỷ dị như thế. Ngoại nhân nhìn về phía trên, cũng không thấy có gì không dậy nổi, bình bình đạm đạm.



Thế nhưng mà, vừa lên lôi đài, vì sao cả đám đều như đưa tới cửa bị đánh, một chút sức chống cự cũng không có?



Nếu như không phải ở trên lôi đài, Thành Chân cơ hồ sẽ hoài nghi, có phải thằng này dùng tà pháp gì hay không?



Thế nhưng mà, trên lôi đài, người thắng làm vua, ai quản ngươi dùng thủ đoạn gì? Thủ đoạn không trọng yếu, quan trọng là... Kết quả.



Thành Chân mang theo cảm xúc phức tạp đi lên đài. Tuy trong nội tâm chột dạ, nhưng đệ tử tông môn, tố chất tâm lý vẫn rất cao.



Thành Chân cố gắng ngăn chặn những cảm xúc phức tạp kia, hắn biết rõ, mình không thể khiếp đảm. Một khi yếu đi khí thế, muốn thắng đối thủ, sẽ càng thêm khó khăn.