Độc Tôn Tam Giới
Chương 546 : Tử Dương Tông, ta không có hứng thú 2
Ngày đăng: 07:00 19/04/20
Quách Nhân oán hận nói, vung tay lên, mang theo một đám thủ hạ rời đi. Trong nội tâm đã bắt đầu tính toán, có nên nghĩ kế sách, đối phó cuồng đồ này thoáng một phát hay không.
Quách Nhân tuyệt đối không hy vọng, ở Huyền Linh khu, có người có thể khiêu chiến địa vị hạt giống Số 1 của hắn.
Trên đường trở lại tiểu viện, Đan Phi cười nói:
- Bàn Thạch huynh, vừa rồi ta trả lời, có phải có chút quá phận hay không?
- Quá phận? Ta ngược lại cảm thấy, ngươi mắng không đủ hung ác.
Giang Trần cười nói.
- Hắc hắc, không đủ hung ác? Vậy nếu như lần sau thằng này lại đến, ta sẽ mắng hung ác một chút.
Giang Trần hỏi:
- Ngươi không sợ đắc tội Tử Dương Tông?
Đan Phi cười ha hả nói:
- Ngươi thiên tài so với ta càng xuất chúng, tiền đồ so với ta càng rộng lớn. Ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì? Nói sau, Tử Dương Tông, cũng không phải chọn lựa đầu tiên trong nội tâm của ta.
Giang Trần hiếu kỳ hỏi:
- Trong lòng ngươi lựa chọn là cái gì?
Đan Phi bị hỏi, ngơ ngác xuất thần, lẩm bẩm nói:
- Lựa chọn của ta là cái gì?
Vấn đề này, kỳ thật trong nội tâm Đan Phi sớm có đáp án. Nàng tới nơi này, căn bản không phải hướng về tông môn mà đến. Đan Phi nàng, vĩnh viễn là môn đồ của Diệp Trọng Lâu lão gia tử.
Nàng tới nơi này, chỉ có một lựa chọn, là đi theo Giang Trần, chứng kiến Giang Trần quật khởi.
Đan Phi cố ý như vậy, nói xong chính mình cũng nở nụ cười.
Giang Trần khẽ giật mình, ánh mắt như đao, bắn về phía Đan Phi. Thằng này bỗng nhiên nhắc tới Long Cư Tuyết, chẳng lẽ đoán được thân phận của ta?
Bất quá cẩn thận cảm thụ, vừa rồi hắn không có cảm nhận được ác ý gì. Trong nội tâm cười khổ, cảm giác mình có phải quá đa nghi rồi hay không.
- Bàn Thạch huynh, ngươi sinh khí?
Đan Phi thấy ánh mắt của Giang Trần quét qua mình, lại không nói gì, nhịn không được hỏi.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Tiểu Phi huynh đệ, nếu như ngươi có hứng thú đối với Long Cư Tuyết kia, vừa rồi nên theo Quách Nhân kia. Hôm nay, ngươi đắc tội chết Tử Dương Tông, con đường truy cầu Long Cư Tuyết, cũng bị chính ngươi chắn rồi.
- Hắc hắc, ta có tự mình hiểu lấy, mới không trèo cao như vậy. Nói sau, Long Cư Tuyết kia như chúng tinh ủng nguyệt, ai chiếm hữu nàng, cũng chưa chắc là chuyện tốt. Bàn Thạch huynh ngươi nói đúng không?
Giang Trần từ chối cho ý kiến, hắn đối với chủ đề về Long Cư Tuyết, quả thực không có hứng thú gì.
- Bàn Thạch huynh, hỏi ngươi một vấn đề? Được chứ?
Đan Phi lại nổi lên dũng khí hỏi.
- Cái gì?
Trong nội tâm Giang Trần cảm thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ Tiểu Phi huynh đệ này, chỉ sợ là một gia hỏa mới ra đời, vừa nói đến chút sự tình này, mặt mày liền hớn hở, tâm tính vẫn không đủ ổn.
Bất quá, chứng kiến đối phương như vậy, phòng tuyến tâm lý của Giang Trần ngược lại buông lỏng một ít.
- Ta muốn hỏi, thiên phú của Bàn Thạch huynh tuyệt thế như vậy, một đường tu luyện đến nay, có... có người trong lòng không?
Cách mặt nạ, Đan Phi hỏi xong, giờ phút này cũng mặt đỏ tới mang tai.