Độc Tôn Tam Giới
Chương 552 : Dược hiệu chí dương 1
Ngày đăng: 07:00 19/04/20
Ngữ khí của Giang Trần có chút phát lạnh:
- Ngươi không có cảm giác đến, có một loại khí tức như có như không phiêu đãng trong không khí sao?
Đan Phi cẩn thận cảm giác chốc lát, mờ mịt lắc đầu:
- Không có cảm giác đến.
- Ngừng thở.
Giang Trần biến sắc, lập tức mở ra toàn bộ cửa sổ.
Lại kéo tay áo của Đan Phi một phát, trực tiếp kéo nàng ra ngoài cửa, đi thẳng tới ngoài viện.
Đan Phi bị cử động đột nhiên của hắn làm kinh sợ, bất quá lấy trí tuệ của nàng, biết lúc này nhất định có việc, nếu không dùng Giang Trần trấn định, tuyệt đối sẽ không cả kinh như thế.
- Bàn Thạch huynh, đến cùng làm sao vậy?
Đan Phi hỏi.
- Ngàn phòng vạn phòng, lại không đề phòng đến.
Nếu như không phải đeo mặt nạ, giờ phút này biểu lộ của Giang Trần nhất định rất khó coi.
Hắn một mực rất cẩn thận, lúc tiến vào phòng mình, cũng cẩn thận từng li từng tí. Mỗi một lần đều quan sát cẩn thận mới đi vào.
Sợ là sợ có người ám toán, thi triển các loại thủ đoạn ti tiện.
Thế nhưng mà, hắn phòng nhà mình, lại không có phòng chỗ ở của Tiểu Phi.
Từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy không khí mới mẻ bên ngoài tiểu viện, thế nhưng mà Giang Trần như trước có thể cảm giác được, huyết dịch trong cơ thể mình, phảng phất đang lưu động nhanh hơn.
Toàn thân phảng phất có một đoàn Hỏa Diễm, đang chậm rãi thiêu đốt lên. Một loại cảm giác rất kỳ quái, như là vô số con côn trùng, ở trong người hắn bò qua bò lại.
- Trúng độc!
Ý niệm đầu tiên của Giang Trần, là trúng độc. Bất quá cẩn thận cảm thụ, lại không có phát hiện bất luận dấu hiệu trúng độc gì.
- Bàn Thạch huynh, đến cùng là độc gì? Nếu không, ta đi thông tri giám khảo đại nhân? Độc này, phải chăng có thể giải?
Giang Trần gắt gao nhìn đối phương, tuy thấy đối phương thất kinh, nhưng lại không giống như giả. Trong nội tâm nhịn không được khẽ động, chẳng lẽ hắn thật sự không biết? Chuyện này, thật sự không quan hệ tới hắn?
Giang Trần nhìn người là rất cao minh, cũng nhìn ra được, Tiểu Phi này không phải làm bộ. Nếu như đối phương thông đồng với đệ tử tông môn, lúc này hẳn là núp trong bóng tối xem náo nhiệt, mà không phải đi tới mặc hắn xâm lược.
Thế nhưng mà, vì cái gì mình trúng độc, hắn lại không có chuyện gì?
Chẳng lẽ hắn trời sinh có thể kháng độc?
Không đúng!
Muốn nói kháng độc, thân thể của mình tuyệt đối có thể kháng độc. Thế nhưng mà dược vật kia, rõ ràng không phải độc, chỉ là xuân dược, nói độc cũng không phải.
Chính là bởi vì không phải độc, nên mới bất tri bất giác khiến người trúng phải.
Hơn nữa, đối phương thiết kế hiển nhiên rất chu đáo, không có động thủ đến chỗ Giang Trần hắn, mà là động thủ chỗ Tiểu Phi.
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ đối phương kiêng kị hắn, không có nắm chắc ở trước mặt hắn động thủ, cho nên, thông qua Tiểu Phi ra tay, gián tiếp ra tay với hắn.
Bởi vậy, tâm lý phòng tuyến của hắn, không thể nghi ngờ sẽ sâu sắc yếu đi.
Không thể không nói, tính toán phi thường tinh chuẩn.
Lúc này Đan Phi cũng bất chấp tất cả, ân cần đi tới:
- Bàn Thạch huynh, có độc khẳng định có giải dược, ngươi nói cho ta biết, ta liền đi tìm.
Giang Trần khẽ vươn tay, ngăn hắn ở ngoại vi:
- Đừng tới đây!
Thân thể mềm mại của Đan Phi khẽ run lên, chứng kiến ánh mắt của Giang Trần giống như dã thú, biết rõ giờ phút này hắn khẳng định rất khó chịu, rất dày vò.
Đan Phi kinh ngạc đứng tại nguyên chỗ, lòng như đao cắt. Chỉ hận mình không thể dùng thân thay thế, thay Giang Trần chịu tra tấn.