Độc Tôn Tam Giới

Chương 579 : Luận bàn dưới ánh trăng 2

Ngày đăng: 07:00 19/04/20


- Tử Dương Tông gần đây lấn thiện sợ ác, bọn hắn không làm như vậy, ta mới cảm thấy kỳ quái. Bất quá, huynh đệ ngươi tìm đến ta, không sợ bị Tử Dương Tông ghi hận sao?



Lưu Văn Thải cười khổ nói:



- Loại tiểu nhân vật như ta, bọn hắn ngay cả nhìn cũng lười nhìn. Ngươi không thấy được sao? Ngay cả đồng môn Vạn Linh Tông cũng khinh thường để ý tới ta, huống chi Tử Dương Tông?



- Thiên hạ không có tiểu nhân vật, chỉ có người nhu nhược tự mình xem thường mình. Nếu như người xem nhẹ mình, ai sẽ coi trọng ngươi?



Lưu Văn Thải nghe vậy, cười ha hả:



- Đúng, đúng. Ở trong mắt người khác, chúng ta có thể là tiểu nhân vật, nhưng bản thân mình, nhất định phải có hùng tâm đỉnh thiên lập địa!



- Đúng, hùng tâm còn, hi vọng còn.



Giang Trần gật gật đầu.



- Huynh đệ, đêm dài đằng đẵng, không bằng ta và ngươi luận bàn vũ kỹ thoáng một phát, như thế nào?



Giang Trần là càng ngày càng thưởng thức Lưu Văn Thải này rồi. Cố ý trợ giúp hắn thoáng một phát, lại không thể bày ra thái độ ta muốn làm sư phụ ngươi.



Cho nên, hắn đưa ra luận bàn vũ kỹ, mục đích là ở trong thực chiến, bắt được lỗ thủng trong vũ kỹ của Lưu Văn Thải, từ đó chỉ điểm.



Mặc dù hiện tại tu vi của Giang Trần chỉ là Tiên cảnh tứ trọng, nhưng nhận thức của hắn đối với võ đạo, tuyệt đối là phi thường cao.



Hôm nay Lưu Văn Thải ở trên lôi đài đánh thắng, Giang Trần nhìn rất tinh tường. Trận thắng đó, địch nhân kém là một nhân tố, Lưu Văn Thải đốn ngộ, khí thế như cầu vồng, đó cũng là một nhân tố.



Nhưng nhân tố chính thức là phương diện vũ kỹ, ở trận chiến ấy, ngược lại thể hiện không rõ ràng.



Giang Trần nhìn một lần, liền nhìn ra Lưu Văn Thải có rất nhiều vấn đề.



- Ngươi toàn lực tấn công ta.



Trong sân, Giang Trần đối với Lưu Văn Thải nói.




Đây là ngày chiến đấu thứ hai, nhìn ra được, từng Võ Giả đều dồn đủ tinh thần, trên mặt cả đám, đều có một cỗ sức mạnh không chịu thua.



Võ Giả ở Địa Linh khu, hoàn toàn chính xác càng tích cực, càng cầu tiến.



Bọn hắn ở trong tông môn của mình, đều là nhị lưu cùng nhất lưu tầm đó, nếu hơi có chút cơ duyên, liền có thể đi vào hàng ngũ nhất lưu.



Tiến vào nhất lưu, kia chính là đệ tử hạch tâm, là cấp bậc chân truyền.



Nhìn ra được, những người này, đều vì mục tiêu kia mà cố gắng.



Đối với người có mộng tưởng, Giang Trần rất tôn trọng.



Bất quá, cũng có ngoại lệ, ví dụ như những đệ tử Tử Dương Tông kia. Giang Trần mới tới, liền có thể cảm nhận được ánh mắt bất thiện đến từ đệ tử Tử Dương Tông.



Hiển nhiên, trải qua một đêm, những đệ tử Tử Dương Tông này, khẳng định không thiếu một hồi tụ tập, thương nghị tìm hắn báo thù, lấy lại danh dự như thế nào rồi.



Tuy những người này chưa hẳn có giao tình với Âu Dương Kiếm, thế nhưng mà Âu Dương Kiếm bại thảm như vậy, ném đều là mặt của Tử Dương Tông.



Tử Dương Tông mất mặt, bọn hắn là đệ tử Tử Dương Tông, tự nhiên không có khả năng lạnh nhạt.



- Một đám phế vật chỉ biết ôm đoàn, một khi tách ra, cả đám đều không chịu nổi một kích.



Giang Trần đối với bọn đệ tử Tử Dương Tông này, lại chẳng thèm ngó tới.



Tìm được một nơi tương đối trống trải, khoanh chân mà ngồi, yên lặng chờ một ngày khiêu chiến mới.



Cũng không lâu lắm, Lưu Văn Thải cũng tới. Lần này hắn lại không độc hành, có một người đi cùng hắn, như thế lại để cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn.



Bởi vì, người đồng hành cùng Lưu Văn Thải, Giang Trần nhận thức.



Thằng này, thình lình là Tiểu Bàn tử Vạn Linh Tông mà ngày hôm qua Giang Trần rút thăm được, gia hỏa buồn cười này, thân hình tròn vo, hơn nữa còn là mặt dùi, trên nhọn dưới tròn, bồi lên hai cái chân tinh tế, để cho tỉ lệ cả người hắn rất kỳ quái.