Độc Tôn Tam Giới
Chương 6 : Cái mặt này vẫn là chính ngươi đánh đi 1
Ngày đăng: 06:51 19/04/20
Thế nhưng mà lúc này, hắn không dám không tin. Thứ nhất, việc này liên quan tánh mạng nữ nhi bảo bối của hắn. Thứ hai, trượng đánh chết mà sống lại, việc này nếu như nói không có lực lượng Thần minh, Đông Phương Lộc hắn cũng không tin. Đám ngoan nhân dưới tay hắn kia hành hình, hắn là rất rõ ràng. Chơi chết một người còn có thể thất thủ?
Căn cứ vào hai điểm này, Đông Phương Lộc không thể không tin, quát lớn:
- Thiên Thủy Hầu, ngươi lui ra.
- Bệ hạ, kẻ này tà thuyết mê hoặc người khác. . .
Thiên Thủy Hầu nóng nảy.
- Lui ra!
Quốc quân rất tức giận.
Thiên Thủy Hầu ngoan ngoãn lui ra, hắn rất muốn chèn ép Giang gia, nhưng không có nghĩa là hắn dám chống đối quốc quân.
- Bệ hạ, Thần linh đại nhân rất tức giận. Muốn người vừa rồi tự mình tát ba cái tát, mới bằng lòng mở miệng. Bất quá Thiên Thủy Hầu là một phương chư hầu, để cho hắn tự tát, há không phải làm khó sao?
- Lại nói lấy bệ hạ nhân đức, làm sao có thể lệnh cưỡng chế chư hầu tự tát? Như thế, liền phải xem Thiên Thủy Hầu có tự giác hay không, có thật trung quân ái quốc hay không. Nếu đổi lại ta, không nói hai lời, đừng nói ba cái tát, dù ba mươi cái, ta cũng không chút do dự trước đánh rồi nói sau.
Giang Trần lời vừa nói ra, quần thần theo Đông Phương Lộc đến đều xì xào bàn tán. Có người cảm thấy Giang Trần là giả thần giả quỷ, cũng có người cảm thấy đây có lẽ là thực.
Đương nhiên, không phải để cho bọn hắn tự tát mình, nguyên một đám xem náo nhiệt tự nhiên không hề có áp lực. Ánh mắt thập phần chỉnh tề nhìn về phía Thiên Thủy Hầu.
Mà mấy người bên người Thiên Thủy Hầu, đều tự giác nhượng ra một ít không gian, rất xảo diệu cùng Thiên Thủy Hầu giữ khoảng cách nhất định, đem Thiên Thủy Hầu dọn ra.
Hắn không so đo, những đồng đảng của Thiên Thủy Hầu lại không làm nỗi. Trơ mắt nhìn Thiên Thủy hầu tự tát, bọn hắn khổ lấy không thể khuyên bảo.
Thế nhưng mà tát xong, cho Thiên Thủy Hầu một cái thuyết pháp cũng có thể a? Cũng không thể đánh không đi?
Lập tức có một gia hỏa nhảy ra:
- Giang Trần, ta nhìn ngươi giả thần giả quỷ muốn tới bao lâu? Thiên Thủy Hầu tát cũng tát xong. Nếu ngươi nói không ra căn nguyên, là tội thêm một bậc.
- Đúng, nói không nên lời, là khi quân, trêu đùa hí lộng triều đình, đáng tru cửu tộc.
Những thứ này quả nhiên là cùng một phe, ngay cả "tru cửu tộc" cũng nói không sai biệt.
Nhưng Giang Trần lại lười biếng ngáp một cái, lơ đãng nói:
- Bệ hạ, Thần linh hiển linh, chính là sự tình cực kỳ thần thánh. Những thứ này trái một câu tru cửu tộc, phải một câu tru cửu tộc. Chọc giận Thần linh, bọn hắn không sợ làm trễ nãi bệnh tình của công chúa sao?
Nói xong, Giang Trần dứt khoát đi đến trước vài bước, đứng ở trước mặt đám lão gia hỏa này, hiên ngang lẫm liệt mắng.
- Các ngươi nguyên một đám nhảy lên nhảy xuống, thật sự vì bệnh tình của công chúa cân nhắc qua sao?
- Vì công chúa chữa bệnh, ở trong mắt các ngươi biến thành cái gì? Biến thành công cụ chèn ép kẻ thù chính trị, ức hiếp trung lương sao?
- Thiên Thủy Hầu, các ngươi luôn mồm muốn tru Giang gia ta cửu tộc. Nếu Giang Trần ta bạc mệnh, thực bị đánh giết, bệnh của công chúa như thế nào thông qua miệng ta, truyền đạt cho bệ hạ? Các ngươi cái gọi là trung quân, là đoạn đường lui của bệ hạ, đoạn tánh mạng của công chúa sao?