Độc Tôn Tam Giới
Chương 632 : Thuấn lão Hoàng Nhi lại hiện ra 2
Ngày đăng: 07:01 19/04/20
Trong nội tâm lão giả than thở, đã vì mình bất lực mà thống khổ, lại vì bệnh tình của thiếu nữ mà lo lắng.
Lão giả này, dĩ nhiên là Thuấn lão ban đầu ẩn cư ở Đông Phương Vương Quốc Dược Sư Điện, mà cô gái kia, là Hoàng Nhi.
Lão giả ở Đông Phương Vương Quốc bắt đầu chú ý Giang Trần, nhận định Giang Trần là manh mối trong quẻ của Thiên Cơ lão nhân, có thể trị liệu bệnh tình cho Hoàng Nhi.
Cho nên, lão giả một đường chú ý Giang Trần.
Ở Nhị Độ Quan, Giang Trần gặp Sở Tinh Hán, cơ hồ phải chết, cũng là Thuấn lão âm thầm ra tay.
Sau đó đi Thiên Quế Vương Quốc, Thuấn lão cũng âm thầm đi theo, đi Thiên Quế Vương Quốc.
Hôm nay, Giang Trần tiến vào Viễn Cổ di cảnh thí luyện, Thuấn lão ở hai tháng trước, cũng mang theo Hoàng Nhi tiến nhập Bất Diệt Linh Sơn.
Khi đó, Giang Trần vừa vặn tiến vào Thiên Linh khu thí luyện.
Viễn Cổ di cảnh này, thủ ngự sâm nghiêm, còn có Tứ đại Nguyên Cảnh Tôn Giả tọa trấn, lẽ ra là cường độ phòng thủ nước giội khó tiến mới đúng.
Thế nhưng mà, cũng không biết Thuấn lão dùng đại thần thông gì, nhẹ nhõm như tiến vào nhà mình, hơn nữa một đường còn theo tới Bất Diệt Linh Sơn.
Tứ Đại Tôn Giả kia đồng dạng tọa trấn Bất Diệt Linh Sơn, nhưng mà đối với một già một trẻ này, lại hoàn toàn không cảm ứng đến.
Phảng phất một già một trẻ này, ở Bất Diệt Linh Sơn là tàng hình.
Lão giả tâm sự nặng nề, tần suất bệnh tình của Hoàng Nhi phát tác, ở năm gần đây có manh mối tăng lên, cái này để cho Thuấn lão cảm giác rất nguy cơ.
- Giang Trần a Giang Trần. Nếu ngươi không phải manh mối trong quẻ của Thiên Cơ lão nhân, lão hủ thật sự bị ngươi lừa bịp chết rồi, tánh mạng Hoàng Nhi, sẽ bị ngươi kéo hỏng. Tuy đây là lão hủ một bên tình nguyện, nhưng lão hủ vẫn hi vọng, ngươi là người hữu duyên mà Thiên Cơ lão nhân nói.
Trong nội tâm Thuấn lão than nhẹ, hiện tại hắn là đâm lao phải theo lao rồi. Chỉ có thể đem tiền đặt cược áp ở trên người Giang Trần.
- Hoàng Nhi.
Thấy Hoàng Nhi quay người rời đi, Thuấn lão gọi một tiếng.
- Ân?
Hoàng Nhi xoay người, lông mày kẻ đen giương nhẹ, dáng người nhẹ nhàng dừng lại.
- Hoàng Nhi, lão hủ ý định xuất thủ, ngươi sẽ không trách ta nhiều chuyện chứ?
Thuấn lão có chút chần chờ, hắn không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại sợ tự mình ra tay, Hoàng Nhi sẽ mất hứng.
Con ngươi trong vắt của Hoàng Nhi có chút buồn bã, nga mi cau lại, nhẹ giọng hỏi:
- Thuấn lão, là Hoàng Nhi liên lụy ngươi. Ngươi làm như vậy, cũng là vì tốt cho Hoàng Nhi. Hoàng Nhi sao dám sinh lòng trách móc? Chỉ là, ở trong Viễn Cổ di cảnh này, Thuấn lão ngươi...
- Ngươi không cần phải lo lắng. Lão phu tự có biện pháp. Viễn Cổ di cảnh rất cường đại, bất quá đám người bốn đại tông môn kia, quá mức tầm thường rồi. Chỉ cần lão phu dùng chút thủ đoạn, đảm bảo bọn hắn sẽ đại loạn.
Lúc Thuấn lão nói lời này, khóe miệng tràn ra một nụ cười ranh mãnh. Nụ cười này, là đối với bốn đại tông môn có một tia khinh thường.
Hiển nhiên, ở trong mắt Thuấn lão, căn bản không có coi bốn đại tông môn là chuyện quan trọng.
Sự tình phát sinh ở Thiên Linh khu, tự nhiên truyền vào trong tai cao tầng của bốn đại tông môn. Nhất là Tứ Đại Tôn Giả, cơ hồ mỗi ngày đều chú ý Thiên Linh khu.
Bọn hắn hi vọng, cũng đều ở trên Thiên Linh khu.
Nói thật, mấy khu khác, đều là bồi luyện mà thôi. Có thể có nhân tài xuất hiện, cái kia rất tốt. Không có người xuất hiện, vậy cũng không sao.