Độc Tôn Tam Giới

Chương 65 : Chân tướng rõ ràng, đầu người rơi xuống đất

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


Phụ nhân kia vừa thấy được Đỗ Như Hải, liền mắng to lên:



- Đỗ Như Hải, không phải nói ngươi phạm vào đại sự, bị nhốt vào thiên lao sao? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?



Đỗ Như Hải nhảy dựng lên:



- Ai nói ta bị nhốt vào thiên lao? Đây là bịa đặt! Ngươi cái nữ nhân ngốc này, có phải ngươi nói loạn gì đó hay không?



Phụ nhân kia sững sờ:



- Ta... Ta toàn bộ nói a. Không phải nói khai hết sẽ khoan hồng sao?



Câu Ngọc công chúa cười lạnh một tiếng:



- Vương huynh, ta đối với việc Đỗ Như Hải ăn hối lộ trái pháp luật sớm có nghe thấy, một mực âm thầm quan sát, sưu tập chứng cớ. Lần này chứng cớ tụ tập chung một chỗ, quả nhiên có đại thu hoạch. Đỗ Như Hải này, tuyệt đối là một gian thần! Đây là khẩu cung của thê tử Đỗ Như Hải, còn có ký tên đóng dấu. Kể cả Đỗ Như Hải ở Tiềm Long thi hội làm việc thiên tư, đều có chứng cớ xác thực.



- Còn có cái này, Mã Đại Đồng, là tâm phúc của Đỗ Như Hải. Cả chuyện này, là Đỗ Như Hải phân phó hắn đi làm. Mã Đại Đồng, ở trước mặt bệ hạ, là thời điểm ngươi lập công chuộc tội!



Mã Đại Đồng kia, đúng là tâm phúc của Đỗ Như Hải. Nhưng mà lão bà của Đỗ Như Hải đã khai hết, nếu như hắn lại che dấu, kia chính là đẩy mình vào chỗ chết.



Liền không dám nhìn tới Đỗ Như Hải, nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất, đem toàn bộ sự kiện nói ra.



Đông Phương Lộc càng nghe, sắc mặt càng âm trầm.



- Giải bài thi nguyên lai đâu?



Câu Ngọc công chúa từ trong tay một gã cận vệ nhận lấy, trình lên nói:



- Mã Đại Đồng này coi như là người thông minh, biết rõ đạo giữ mạng cho mình. Đỗ Như Hải bảo hắn hủy diệt, hắn lại vụng trộm giữ lại, xem như một đạo phù cứu mạng.



Nhân chứng, vật chứng đều đủ.



Sau đó, một gã chấp sự bắt chước bút tích của Giang Trần, cũng thành thành thật thật khai ra.



Mà tất cả chứng cứ phạm tội, đều không ngoại lệ, toàn bộ chỉ hướng Đỗ Như Hải. Những người này, đều là bị Đỗ Như Hải cưỡng bức, có chút bất đắc dĩ.
Sau khi bãi triều, Giang Trần đối với Câu Ngọc công chúa nhẹ gật đầu. Nhân tình này của Câu Ngọc, Giang Trần vẫn là ghi nhớ. Bằng không thì phải phí một phen trắc trở rồi.



- Không cần!



Câu Ngọc công chúa phất tay, một bộ giải quyết việc chung nói:



- Ta là người phụ trách Tiềm Long hội thử, để cho từng chư hầu truyền nhân có thể được đến đãi ngộ công bình công chính, này là chức trách của ta.



Giang Trần nhịn không được cười lên:



- Thật sự phải đánh rắm như vậy sao?



- Ngươi nói cái gì?



Câu Ngọc công chúa mắt phượng khẽ động, nhíu mày hỏi.



Giang Trần cười nhạt một tiếng.



- Ta nói ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, là thiếu nợ ngươi một cái nhân tình.



- Tùy ngươi.



Câu Ngọc công chúa lắc đầu, ngữ khí như cũ không mặn không nhạt.



- Ngươi còn có chuyện gì không? Không có mà nói, ta còn có rất nhiều sự tình phải xử lý.



Không thể không nói, tâm tư của nữ nhân, luôn rất kỳ quái. Câu Ngọc công chúa đối với Giang Trần này, cảm giác cũng giống như thế.



Lần thứ nhất nhìn thấy Giang Trần, ấn tượng đầu tiên xác thực không tốt, cảm thấy đây là một thiếu niên lỗ mãng.



Sau đó bị Giang Trần thoá mạ một trận, càng làm cho nàng kiên định ý nghĩ này.



Bất quá sau đó Giang Trần ở tẩm cung của Chỉ Nhược công chúa chỉ điểm, càng không cố kỵ nàng là Câu Ngọc công chúa, đến kêu đi hét, vênh mặt hất hàm sai khiến.