Độc Tôn Tam Giới

Chương 750 : Chuyện cũ phủ đầy bụi của Vạn Tượng Cương Vực 1

Ngày đăng: 07:03 19/04/20


Vòng Minh Nguyệt trên bầu trời, không biết đã chiếu rọi bao nhiêu năm, một đời lại một đời, sóng cồn đào cát, bao nhiêu Võ Giả cường cực nhất thời, cuối cùng hóa thành một đống bạch cốt?



Trên Võ đạo chi lộ, nếu như không thể chứng được Vĩnh Hằng, thì cường thịnh hơn nữa, cuối cùng là phù vân.



Than nhẹ một tiếng, Giang Trần dứt khoát gật đầu:



- Đời ta võ đạo, truy cầu là Trường Sinh Bất Hủ. Ta tin tưởng vững chắc, võ đạo chi lộ này, sẽ có một đỉnh phong. Cái đỉnh phong kia nhất định có thể siêu thoát Luân Hồi, vĩnh viễn được Bất Hủ.



Ở trên vấn đề này, không ai có quyền lên tiếng hơn Giang Trần.



Bởi vì, phụ thân Thiên Đế kiếp trước của hắn, kỳ thật là cường giả đã vượt qua Luân Hồi.



Chỉ là, sau Thiên Đạo hạo kiếp, phụ thân rốt cuộc còn sống hay không, Giang Trần lại không có bất kỳ manh mối.



Nhưng mà, chung cực võ đạo, cuối cùng vũ trụ, Bất Hủ là khẳng định tồn tại.



Đối với điểm này, Giang Trần chưa bao giờ hoài nghi.



Đan Trì nghe vậy, cười ha ha:



- Tốt, thật sự là anh hùng chứng kiến giống nhau. Giang Trần, từ hôm nay trở đi, ngươi là người Đan Càn Cung ta, ngươi có dị nghị gì không?



- Thánh giả vì Giang Trần ta, không tiếc làm xuống việc kinh thiên động địa như vậy, nếu như Giang Trần ta cự tuyệt, chẳng phải là không biết phân biệt sao? Từ nay về sau, Đan Càn Cung, Bảo Thụ Tông, đều là tông môn của Giang Trần ta.



Giang Trần cũng không có nói lời hùng hồn, nhưng tỏ thái độ như vậy, so với bất luận lời thề gì càng có thể tin.



Thiên Diệp Tôn Giả và Diệp Trọng Lâu liếc nhau, đều cảm thấy rất vui mừng.



- Giang Trần, ngươi đột phá Nguyên cảnh khi nào?



Trong lúc đó, đột nhiên Đan Trì hỏi một vấn đề hoàn toàn không hợp.



Giang Trần khẽ giật mình:
- Ta? Huyền Châm, tuy Đan Trì ta tự phụ, nhưng cuối cùng chỉ là tông chủ của Tứ phẩm tông môn. Mà đại loạn này vừa đến, Nhất phẩm tông môn cũng chưa chắc có thể vẹn toàn, huống chi là Đan Trì ta.



Mọi người nghe vậy, trong lòng đều trầm trọng, áp lực vô cùng.



Thiên Diệp lão tổ nhịn không được hỏi:



- Thánh giả, những Nhất phẩm tông môn kia, mạnh như thế nào?



- Rất mạnh?



Trong giọng nói của Đan Trì, tràn đầy sùng kính và hướng về.



- Mạnh bao nhiêu ta hình dung không đến, nhưng mười Đan Càn Cung, thậm chí trăm Đan Càn Cung, cũng không đủ đối kháng một Nhất phẩm tông môn. Cự đầu của Nhất phẩm tông môn, đều là phong hào Đại Đế.



- Phong hào Đại Đế?



Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu nhìn nhau, đối với cảnh giới này, lại không biết ra sao.



- Trên Thánh đạo, chính là Hoàng đạo. Hoàng đạo đỉnh phong, mới có cơ hội vấn đỉnh phong hào Đại Đế. Phong hào Đại Đế, phải cùng hai phong hào Đại Đế khác giao thủ qua, cũng giữ cho không bị bại, mới có thể đạt được phong hào Đại Đế. Hoặc là, có bốn phong hào Đại Đế trở lên, liên danh tiến cử, cũng có thể đạt được phong hào Đại Đế.



Phong hào Đại Đế, bất kỳ một cái nào, đều là tồn tại vô cùng cao ngạo. Loại sự tình liên danh tiến cử này, ít có khả năng phát sinh.



Cho nên, muốn đạt được phong hào Đại Đế, phải khiêu chiến hai vị phong hào Đại Đế, cũng giữ cho không bại.



- Thánh giả, không biết trên Thần Uyên Đại Lục, có bao nhiêu Đại Đế?



- Bao nhiêu?



Đan Trì cười khổ lắc đầu.



- Dương danh ở bên ngoài, thì không nhiều. Nhưng trên thực tế, số lượng Đại Đế tuyệt đối không ít như ngoại giới biết. Số tuổi thọ của Đại Đế, ít nhất cũng có thể sống qua 3000. Từ xưa đến nay, ngoại trừ Đại Đế ngoài ý muốn vẫn lạc, sẽ có bao nhiêu phong hào Đại Đế lánh đời không ra? Cái bí ẩn này, sợ rằng cũng nói không rõ ràng.