Độc Tôn Tam Giới

Chương 76 : Đao khí trùng thiên 1

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


̀ng thiên 1



Như vậy tưởng tượng, Câu Ngọc công chúa nhịn không được có chút mong đợi. Tuy cảm thấy muốn đối phó Đan Vương Uyển, Giang Trần là tuyệt đối không có phần thắng gì.



Thế nhưng mà Giang Trần này, thường thường sẽ có hành động kinh người a, ai biết lần này hắn có thể có bịp bợm gì mới lạ hay không?



Chứng kiến bóng lưng của Giang Trần sắp biến mất, Câu Ngọc công chúa mới đột nhiên nghĩ tới một chuyện:



- Đúng rồi Giang Trần, trong khoảng thời gian này thế cục vương đô phức tạp. Thiên Đô quân Thống Lĩnh quyết định an bài mấy cao thủ đến Giang Hãn Hầu phủ ngươi, nghe ngươi điều khiển. Sợ thời điểm ngươi muốn dùng người, nhân thủ không đủ.



- Để cho bọn hắn ngày mai đến đi.



Giang Trần tùy ý khoát tay áo, được tiện nghi còn khoe mã.



- Ta nói trước, đừng đưa mấy Đầu Mộc đến cho ta, không dùng tốt ta sẽ vứt bỏ.



Câu Ngọc thật muốn cầm đế giày đi đánh tiểu tử này một chầu, mình tặng người, lại tặng đồ cho hắn, rõ ràng nửa câu hữu ích cũng không có, ngược lại bị hắn chọn ba lấy bốn?



- Vô lại, tiểu tử này là tên vô lại.



Khóe miệng của Câu Ngọc công chúa hiện ra mỉm cười, nhẹ nhàng mắng hai câu.



Vừa nghĩ tới mình mấy ngày này phát sinh biến hóa, Câu Ngọc công chúa đối với Giang Trần, không thể thật sự hận a.



Bởi vì, Giang Trần cho nàng khẩu quyết thuận khí kia, thật sự dùng quá tốt. Hơn nữa cách điều chế Linh Dược phụ tá kia, ngắn ngủn mấy ngày thời gian, Câu Ngọc công chúa cảm thấy tâm ma của mình, lấy tốc độ mắt thường có thể chứng kiến, chậm rãi bị mình khu trục, hóa giải.



Mà chân khí trong cơ thể, cũng từ cuồng dã nguyên lai, chậm rãi trở nên dễ dàng điều khiển, cưỡi xe nhẹ đi đường quen rồi.



Tất cả tin tưởng, kiêu ngạo, tín niệm, đều tìm trở về.



Quan trọng nhất là, thời điểm nàng làm được những điều này, loại võ đạo chân ý quen thuộc kia, cũng thuận theo tự nhiên xuất hiện.



Mười một mạch chân khí...




Mà ý nghĩ này hiện lên trong óc, toàn thân Giang Trần một hồi thản nhiên, phảng phất như trong cơ thể được hạ một đạo hộ phù, một cảm giác an toàn không thể tưởng tượng nổi, lặng yên truyền khắp toàn thân.



...



Chỗ bí ẩn nào đó trong Đông Phương Vương Quốc, một lão giả thần bí đột nhiên bắn ra ánh mắt giật mình, nhìn qua vầng sáng như lưu tinh xẹt qua kia, trong hai mắt tràn đầy khiếp sợ, kinh ngạc, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo vài phần sợ hãi.



- Vầng sáng đáng sợ như thế, là cường giả kinh thế bực nào a, hắn đi ngang qua nơi đây sao?



Nếu Đông Phương Lộc ở đây, sẽ nhận ra lão nhân này, là Linh Đạo cường giả lánh đời mấy trăm năm của Đông Phương Vương Quốc, là nhân vật truyền thuyết của Đông Phương Vương Quốc!



...



Ngày hôm sau, Câu Ngọc công chúa mang đến bốn người. Chính xác ra, là bốn cường giả, thuần một sắc cao giai Chân Khí cảnh.



- Giang Trần, bốn người này, là cao thủ Thiên Đô quân Thắng Tự Doanh. Ngươi có thể gọi bọn hắn là Thắng Nhất, Thắng Nhị, Thắng Tam, Thắng Tứ.



Thắng Nhất, dáng người trung đẳng, ước chừng 35 tuổi, ánh mắt giỏi giang, cử chỉ dứt khoát, xem xét là thủ lãnh trong bốn người, dĩ nhiên là chín mạch chân khí cường giả.



Thắng Nhị cùng Thắng Tam, là một đôi huynh đệ song bào thai, lưng hùm vai gấu, một thân man lực, đều là tám mạch chân khí cường giả.



Thắng Tứ, là một thiếu niên sắc mặt trắng nõn, so với Giang Trần lớn hơn hai ba tuổi, tướng mạo đồng dạng như tính cách, lạnh như băng, cho người một loại cảm giác ít nói chuyện, không dễ tiếp cận.



- Bốn người các ngươi, cũng biết chức trách của mình a?



Câu Ngọc hỏi.



- Nghe theo Giang Tiểu Hầu phân công, núi đao biển lửa, đầm rồng hang hổ cũng không lùi bước. Bảo hộ Giang Tiểu Hầu, dù chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.



Bốn người đều trả lời gọn gàng linh hoạt.



Bọn họ là Võ Giả, càng là binh sĩ, phục tùng thượng cấp điều khiển, là thiên chức của binh sĩ.