Độc Tôn Tam Giới
Chương 764 : Hoàng Nhi ra tay
Ngày đăng: 07:04 19/04/20
Ánh mắt đảo qua trên mặt Ngôn Hồng Đồ, lộ ra vẻ chê cười:
- Giang Trần ta chỉ kính người có bản lĩnh, có khí độ. Các ngươi, xứng để ta tôn trọng sao?
Ngôn Hồng Đồ khí cực mà cười:
- Giang Trần, ta nghe qua tên tuổi của ngươi, biết rõ ngươi làm người hung hăng càn quấy. Ngươi cũng đừng nói ta khi dễ ngươi, những tùy tùng này, bọn hắn cũng là đệ tử của Đan Càn Cung, bọn hắn cũng có tôn nghiêm. Ngươi mang a miêu a cẩu vào Đan Hà Cốc, cái này là mạo phạm mọi người, phá hủy quy tắc ở đây.
- Quy tắc? Cái quy tắc gì? Ở trong môn quy có quy tắc như vậy sao?
Giang Trần cười lạnh.
- Ở trong Môn quy không có, nhưng mà Lăng Vân khu có. Dù Lăng Vân khu không có quy tắc này, nhưng Ngôn Hồng Đồ ta nói có, vậy thì có.
Ngữ khí của Ngôn Hồng Đồ bá đạo:
- Lăng Vân khu, coi như là làm việc vặt, ít nhất cũng là Thiên Linh cảnh. Ngươi mang một vài Địa Linh cảnh, Tiểu Linh cảnh vào, ngươi không mất mặt, nhưng các đệ tử ở Lăng Vân khu chúng ta, lại gánh không nổi a.
- Đúng, Giang Trần, ngươi đây là ném mặt Lăng Vân khu chúng ta.
- Tuyệt không thể để tiểu tử này phá hư quy củ của chúng ta.
- Giang Trần, ngươi muốn tìm tùy tùng, nội môn rất nhiều. Những a miêu a cẩu này tiến vào Đan Hà Cốc, là khinh nhờn phiến thổ địa thần thánh này.
- Lăng Vân khu tuyệt đối không cho phép loại phế vật này tồn tại.
Những đệ tử hạch tâm kia, hiển nhiên đều đã thông đồng tốt, lên án công khai, một lớp sóng áp đảo một lớp sóng, không ngừng làm khó dễ Giang Trần.
Giang Trần mắt điếc tai ngơ, lông mày đột nhiên nhảy lên:
- Câm miệng.
Nếu như vừa rồi thiếu nữ kia tiếp tục đàn nữa, phòng tuyến của bọn hắn, chỉ sợ chưa hẳn chèo chống được. Một khi Tâm lực bị hao tổn, ở trong Nguyên cảnh, liền nửa bước khó đi.
Trong lúc nhất thời, phần lớn người đều sinh lòng thoái ý, không muốn cuốn vào trận thị phi này.
Thậm chí, có chút người cơ mẫn đã nhìn ra. Địa vị bá chủ của Ngôn Hồng Đồ, có lẽ ở trên người Giang Trần, chịu lấy trùng kích nghiêm trọng, thậm chí là sụp đổ.
Hai tay của Hoàng Nhi hợp lại, đàn cổ tựa như ảo thuật biến mất.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười với Giang Trần, nhu thuận thối lui qua một bên.
Giang Trần thấy Hoàng Nhi đàn một khúc, kinh sợ thối lui hơn một ngàn Võ Giả Thiên Linh cảnh, cũng vỗ tay cười to. Nhìn về phía Ngôn Hồng Đồ, tâm tính của Giang Trần càng nhẹ nhàng thoải mái.
- Ngôn Hồng Đồ, ngươi nói như thế nào?
Ngôn Hồng Đồ cũng vạn lần không nghĩ tới, bên người Giang Trần này, lại có tùy tùng lợi hại như vậy. Thoáng cái để cho hắn cảm thấy thập phần bị động.
- Hừ, coi như tùy tùng này của ngươi lợi hại, nhưng tùy tùng khác thực lực thấp kém, đó là sự thật.
Ngôn Hồng Đồ hừ lạnh, hiển nhiên vẫn không có định bỏ qua.
Giang Trần cười ha ha:
- Nếu như dùng thực lực luận tư cách, vậy ở trước mặt tùy tùng này của ta, những tùy tùng kia của các ngươi, hết thảy có thể cút ra Đan Hà Cốc?
Ngôn Hồng Đồ á khẩu không trả lời được.
Dùng thực lực luận tư cách, tùy tùng này của Giang Trần, hoàn toàn chính xác có thể quét ngang tất cả tùy tùng. Bởi vậy, cờ hiệu bọn hắn đánh, dĩ nhiên là không thể thực hiện được rồi.
- Giang Trần, sự tình tùy tùng, có thể bỏ qua. Bất quá, ngươi vừa tới Đan Hà Cốc, lại ở Đan Hà Cốc làm mưa làm gió. Ta là Chưởng Khống Giả Lăng Vân khu, tuyệt đối không cho phép ngươi công nhiên phá hư quy củ của Lăng Vân khu.