Độc Tôn Tam Giới

Chương 783 : Thanh Minh Sơn, thiên tài tụ tập 1

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Hoàng Nhi tự nhiên cười nói:



- Từ khi được Giang công tử khám và chữa bệnh, Hoàng Nhi cảm thấy hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày khảy《 Tiên Lại Diệu Âm 》, chỉ cảm thấy nhân sinh mỹ hảo, không còn lo lắng nữa.



- Như thế ta liền yên tâm. Chỉ hy vọng, Thuấn lão có thể nhanh chóng tìm được An Hồn Mộc, vĩnh tuyệt hậu hoạn.



Trong khoảng thời gian Giang Trần cùng Hoàng Nhi ở chung, đối với thiếu nữ tao nhã, tâm địa thiện lương này, cũng là rất thưởng thức. Chỉ cảm thấy nhân vật như Tinh Linh nhân gian kia, không nên bị bệnh hiểm nghèo tra tấn.



Hoàng Nhi nhẹ nhàng gật đầu, chỉ là trong lòng nàng, lại thầm nghĩ:



- Tìm được An Hồn Mộc, ta giải trừ Bách Thế Đồng Tâm Chú, liền phải về cố thổ. Loại sinh hoạt kia, thật sự tốt hơn hiện tại sao?



Trong nội tâm Hoàng Nhi nổi lên từng tia rung động, lâm vào trong mâu thuẫn nhàn nhạt.



Những năm này, Hoàng Nhi và Thuấn lão vân du thế giới, thời gian trôi qua cực kỳ đơn giản, cơ hồ có thể coi là buồn tẻ vô vị.



Nhưng như vậy, Hoàng Nhi lại cảm thấy sống rất vui vẻ. Ít nhất, không cần mỗi ngày phải lục đục với nhau.



Tuy tuổi nàng không lớn lắm, nhưng vừa ra đời, hoàn cảnh cuộc sống của nàng, cơ hồ là tràn đầy lục đục với nhau, tràn đầy các loại tranh đấu điên cuồng.



Từ nhỏ đến lớn, nàng cảm giác rất chán ghét.



Từ khi ở Bất Diệt Linh Sơn, Thuấn lão mang nàng từ chỗ tối đi về chỗ sáng, để nàng chính thức tiếp xúc với Giang Trần.



Không thể không nói, từ đó về sau, trạng thái sinh hoạt cùng tâm lý của Hoàng Nhi, xuất hiện cải biến thật lớn, cũng làm cho tâm cảnh của nàng, đã trải qua rất nhiều biến hóa.



Câu Ngọc hào phóng nhiệt tình, dám yêu dám hận; Giang Trần quang minh lỗi lạc, khí độ bất phàm; Còn có bọn người Tiết Đồng, đều trung thành và tận tâm với Giang Trần, mỗi người, tính cách tươi sáng rõ nét, không có nhiều tâm địa gian giảo như vậy.



Ở chung với những người này, tâm tính của Hoàng Nhi hoàn toàn buông ra, không cần bất luận đề phòng gì.



Loại cuộc sống này, đơn giản, vui sướng,... Mỗi ngày đều tràn đầy ánh mặt trời.



Bất tri bất giác, Hoàng Nhi liền thích loại cuộc sống này, thích những người sớm chiều ở chung, thích loại thời gian đơn giản như vậy.




Mộc Cao Kỳ thấy ba nhóm người từ chỗ tối đi ra, thoáng cái có chút câu nệ.



- Ta còn tưởng rằng tới sớm nhất, không nghĩ tới các ngươi còn sớm hơn.



Mộc Cao Kỳ lắp bắp mở miệng nói.



- Cao Kỳ, lần này đan dược của tất cả mọi người do ngươi bao. Đều mang đủ chứ?



Trong một nhóm người, một thanh niên bận bào màu vàng, mang trường kiếm, lộ ra thập phần lăng lệ ác liệt.



- Mang đủ, đều mang theo.



Mộc Cao Kỳ cười ha hả nói.



- Vị này là?



Võ Giả áo bào màu vàng kia đánh giá Giang Trần.



Mộc Cao Kỳ vội nói:



- Đây là đồng môn của Đan Càn Cung ta, ta luyện chế đan dược, hắn cũng ra không ít lực. Cho nên, ta mới mang hắn đến.



Giang Trần thấy ngữ khí của Mộc Cao Kỳ rất khiêm tốn, nhìn ra được, Mộc Cao Kỳ mới Nguyên cảnh nhất trọng, ở trong nhóm người này, địa vị là thấp nhất.



Nếu không phải mọi người muốn dùng đan dược của hắn, chỉ sợ Mộc Cao Kỳ ngay cả tư cách tham dự cũng không có.



Giang Trần âm thầm lưu ý nhóm người này, hai người áo bào màu vàng kia, hẳn là đệ tử Thánh Kiếm Cung.



Còn có hai người, bận trường bào, thêu hình dạng Nhật Nguyệt Tinh, hẳn là đệ tử Tam Tinh Tông.



Hai người cuối cùng bận quần áo và trang sức màu đen, là người Huyền Minh Tông.