Độc Tôn Tam Giới

Chương 817 : Giang Trần phản kích, Lệnh Hồ không may 1

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Nói gần nói xa, Lệnh Hồ Nhàn này đối với Giang Trần xuất thân, vẫn còn có chút xem thường.



Giang Trần cười ha ha:



- Ha ha, Lệnh Hồ trưởng lão, ta đến từ Bảo Thụ Tông là đúng, nhưng ai nói cho ngươi biết, ta không xứng với Chí Tôn khu? Ta kính ngươi là trưởng lão Bản Thảo Đường, cho ngươi ba phần mặt mũi. Nhưng nếu ngươi không đi, ta chỉ phải bẩm báo Đan Trì cung chủ.



Nghe được Đan Trì, sắc mặt của Lệnh Hồ Nhàn đại biến, bỗng nhiên đứng lên:



- Hảo hảo hảo, Giang Trần, ngươi tốt, ngươi có năng lực, lão phu tung hoành Đan Càn Cung nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là hậu bối thứ nhất dám xem nhẹ lời ta như vậy.



- Bảo Thụ Tông đúng không? Liên minh 16 nước đúng không? Giang Trần, lão phu nhớ kỹ.



Giang Trần nhíu mày, ý tứ của Lệnh Hồ Nhàn này, là muốn trả đũa liên minh 16 nước, đả kích Bảo Thụ Tông?



Dùng hiểu biết của Giang Trần đối với Lệnh Hồ Nhàn, lão nhân này nhìn như diện mục hiền lành, kỳ thật trong nội tâm một bụng ý nghĩ xấu, ít nhất là người vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.



Hơn nữa, lão nhân này rõ ràng cho thấy lòng dạ hẹp hòi, Giang Trần cự tuyệt hắn hai lần, quan hệ lẫn nhau thế tất như nước lửa.



Nhất là lần này, Giang Trần cự tuyệt Lệnh Hồ Nhàn, ở Lệnh Hồ Nhàn xem ra, là trực tiếp cướp đoạt cơ hội của cháu trai hắn.



Một khi Giang Trần đoạt được động phủ, mà Lệnh Hồ Phong thất bại. Như vậy Lệnh Hồ Nhàn này nhất định sẽ mượn cơ hội trả thù.



Tại Đan Càn Cung, có lẽ Lệnh Hồ Nhàn hắn không dám ra tay với Giang Trần, nhưng trong tối ngầm phái người đi quấy rối Bảo Thụ Tông, thậm chí gây bất lợi với Bảo Thụ Tông, là có thể làm được.



- Lệnh Hồ Nhàn, hai tổ tôn ngươi, liên tiếp khiêu khích ta. Một khi khiêu chiến đến điểm mấu chốt của ta, ta sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận.



Giang Trần nhìn bóng lưng Lệnh Hồ Nhàn ly khai, trong mắt lộ ra một đạo sát cơ.




Gặp Giang Trần cười lạnh, vậy mà không để ý tới hắn. Lệnh Hồ Nhàn cũng giận dữ, truyền âm nói:



- Giang Trần, lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại ngươi tìm lý do rời khỏi. Sự tình trước kia, xóa bỏ. Ta hứa hẹn những điều kiện kia, chắc chắn làm theo. Nếu không, ngươi nhất định sẽ hối hận.



Bước chân Giang Trần đột nhiên dừng lại, vẻ mặt mỉa mai, nhìn qua Lệnh Hồ Nhàn, cố ý lớn tiếng nói:



- Lệnh Hồ trưởng lão, ngươi để cho ta hối hận như thế nào, ta ngược lại muốn hiểu rõ a.



Lệnh Hồ Nhàn hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Giang Trần sẽ đột nhiên lộ ra.



Lúc trước hắn chỉ dùng truyền âm cảnh cáo Giang Trần, cho nên tự nhiên là chết không nhận, làm ra vẻ mặt không hiểu thấu:



- Giang Trần, ngươi nói chuyện với lão phu sao?



Giả ngu.



Khóe miệng Giang Trần tràn ra một tia cười lạnh:



- Lệnh Hồ trưởng lão, ngươi sống một bó niên kỷ, ở trước mặt người trẻ tuổi giả ngu có ý tứ sao? Tối hôm qua ngươi dám đến động phủ của ta uy hiếp, hiện tại lại dám công nhiên truyền âm uy hiếp ta. Sao hiện tại, ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có?



Giang Trần cố ý nói lớn, lập tức đưa tới các ánh mắt hiếu kỳ. Mấy trưởng lão phụ trách đều nhao nhao đi tới, hỏi thăm chuyện gì xảy ra.



Vẻ mặt Lệnh Hồ Nhàn chính khí nghiêm nghị:



- Giang Trần, có lẽ ngày hôm qua, cháu của ta Lệnh Hồ Phong cùng ngươi có chút xung đột? Ngươi cũng không cần vu hãm lão phu như vậy a? Lão phu làm người, từ trên xuống dưới Đan Càn Cung, người nào không biết. Ngươi một đệ tử mới nhập môn, lão phu cần uy hiếp ngươi? Uy hiếp ngươi cái gì?