Độc Tôn Tam Giới

Chương 867 : Lăng Bích Nhi khúc mắc 2

Ngày đăng: 07:05 19/04/20


- Mê Thần Chướng này, nói là kỳ độc, cũng nói được đi qua. Chỉ vì loại độc này phi thường phức tạp, có rất nhiều loại chướng khí độc vật, đều có thể hình thành Mê Thần Chướng, thậm chí còn sẽ có các loại chướng khí hỗn hợp chung một chỗ, hình thành Mê Thần Chướng. Mê Thần Chướng bất đồng, liệu pháp bất đồng. Chỉ vì nó cấu thành phức tạp, cho nên mới bị liệt là kỳ độc. Nhưng luận độc tính bản thân, chỉ có thể phong tỏa thần thức người trúng độc, để cho hắn đần độn, ngày đêm hôn mê. Nếu có thủ đoạn kéo dài tánh mạng, ngược lại có thể treo một mạng bất tử. Nếu là người nghèo, không có thủ đoạn kéo dài tánh mạng, trúng phải Mê Thần Chướng, cũng chỉ có một con đường chết.



Giang Trần đối với Mê Thần Chướng, cũng không xa lạ gì.



Hắn nói những thứ này, cũng là một ít đạo lý thô thiển về Mê Thần Chướng.



Nhưng chỉ là những lời này, cũng để cho ngực của Lăng Bích Nhi dồn dập phập phồng, nếu không phải nàng sớm quen khống chế cảm xúc, chỉ sợ tại chỗ sẽ nghẹn ngào khóc rống.



Nhiều năm như vậy, Lăng Bích Nhi vì sự tình phụ thân, là phí nát tâm.



Toàn bộ điển tịch Đan Càn Cung, cơ hồ bị nàng lật ra mấy lần, lại thủy chung tìm không thấy phương pháp cởi bỏ Mê Thần Chướng.



Đan Càn Cung am hiểu đan dược, nhưng mà độc chi đạo, lại không phải mạnh nhất.



Những năm này, nàng cơ hồ một mực ôm lấy tín niệm, nhưng mà một năm rồi lại một năm, hi vọng của nàng luôn một lần lại một lần tan vỡ.



Đan Càn Cung Bản Thảo Đường, từng trưởng lão nàng đều bái phỏng qua.



Mặc dù là Vân Niết trưởng lão, đối với Mê Thần Chướng hơi có nghiên cứu, sau khi xem qua bệnh trạng của phụ thân nàng, cũng vô kế khả thi.



Toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, am hiểu dụng độc nhất chính là Tiêu Dao Tông. Vì thế, Lăng Bích Nhi ở năm 17 tuổi, còn tự mình đi Tiêu Dao cung một chuyến.



Nhưng mà, cầu lượt người của Tiêu Diêu Cung, lại không người để ý tới nàng.



Có mấy trưởng lão Tiêu Dao cung lộ ra chút ý tứ, nhưng điều kiện tiên quyết là muốn Lăng Bích Nhi làm đạo lữ của bọn hắn, hơn nữa là trước hiến thân, lại đến Đan Càn Cung nhìn xem.



Chỉ là đáp ứng đến xem, có thể chữa tốt hay không, lại không biết bao nhiêu.



Tính cách của Lăng Bích Nhi là ba trinh chín liệt, đừng nói hiến thân, ngay cả nam tử xa lạ đụng tay nàng thoáng một phát, cũng sẽ khiến nàng dốc sức liều mạng.




- Thề độc gì?



Lăng Huệ Nhi há to mồm? Nhất thời ngược lại không rõ Giang Trần là trang, hay là thật không biết.



Bất quá cái đầu nhỏ nhoáng một cái, lại có chủ ý mới.



Dí dỏm cười cười, lộ ra một dáng tươi cười cực kỳ đáng yêu:



- Giang sư huynh, vậy ngươi cảm thấy Huệ Nhi đáng yêu hay không?



Giang Trần sờ lên cái mũi, đối với sáo lộ của Lăng Huệ Nhi, hắn hoàn toàn không cách nào thích ứng. Như thế nào bỗng nhiên lại kéo đến đáng yêu hay không đáng yêu rồi?



Bất quá hắn biết rõ, nếu như hắn dám nói nữ hài tử không đáng yêu, kết cục sẽ thảm đến cỡ nào.



Chỉ phải gật gật đầu:



- Huệ Nhi sư muội ngây thơ đáng yêu, không mất chất phác, tự nhiên là đáng yêu.



- Huệ Nhi đáng yêu như thế, nếu như làm nha hoàn cho ngươi sai sử, có phải ngươi nằm mơ cũng cười trộm hay không?



Lăng Huệ Nhi cười hì hì nói, mắt to lại nhìn chằm chằm vào Giang Trần.



- Không cho phép nói sang chuyện khác, vấn đề này rất nghiêm túc, phải trả lời.



Giang Trần dở khóc dở cười:



- Huệ Nhi sư muội thiên phú tốt, đang êm đẹp sao lại làm nha hoàn cho ta? Nếu như Giang Trần ta coi ngươi như nha hoàn sai sử, Đan Càn Cung sẽ có bao nhiêu thiếu niên thiên tài tìm ta dốc sức liều mạng?