Độc Tôn Tam Giới

Chương 949 : Giang Trần phát tài 1

Ngày đăng: 07:07 19/04/20


Hai người sớm đã có ân oán, như Vệ Khánh, trước kia Uông Hàn cùng Giang Trần cũng có thù hằn.



Khóe miệng Uông Hàn tràn ra một tia lạnh buốt:



- Giang Trần, vận khí của ngươi tựa hồ không quá tốt a.



Giang Trần cười nhạt một tiếng:



- Như thế nào? Hẳn là ngươi muốn nuốt một mình?



- Ngươi có ý kiến?



Chỉ là Nguyên cảnh ngũ trọng, ở trong mắt Uông Hàn, kia cùng con sâu cái kiến có cái gì khác nhau? Coi như là Thẩm Thanh Hồng ở chỗ này, Uông Hàn cũng xem như cỏ rác.



Sau khi đột phá Thánh Cảnh, tầm mắt của Uông Hàn rất cao, tại Vạn Tượng Cương Vực, trẻ tuổi có thể vào pháp nhãn của hắn, cũng chỉ có mấy người.



Nhưng căn bản không có bất luận người nào của Đan Càn Cung.



Bởi vì, Đan Càn Cung mạnh nhất Thẩm Thanh Hồng, cũng không quá đáng là nửa bước Thánh Cảnh. Chỉ cần không có đột phá nửa bước kia, liền không đủ để cho Uông Hàn nhìn thẳng.



- Có ý kiến thì như thế nào?



Giang Trần bình tĩnh cười cười.



- Có ý kiến, vậy thì ngươi đi chết đi.



Uông Hàn sát phạt quyết đoán, căn bản không cùng Giang Trần nói nhảm, hai tay chấn động, sau lưng có một đạo kiếm quang phóng lên trời.



Kiếm quang trùng thiên, nghênh không nhoáng một cái, lập tức tràn ra mấy trăm đạo kiếm khí.



- Chết đi.



Uông Hàn vung tay lên, hung hăng chém xuống.



Trong lúc đó, vô số kiếm quang kia phong tỏa hư không, như kiếm vũ đầy trời.



Lực trảm kích đáng sợ này, như muốn cát liệt hư không, ngay lập tức liền tới, trảm đến phụ cận Giang Trần.




Những Thánh Anh Thảo này, đều là lương thực của chúng, chúng còn chưa bắt đầu hưởng dụng, lại bị người bưng cả ổ.



Ngao…



NGAO...OOO…



Hai đầu Dực Long ngửa mặt lên trời thét dài, hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ.



- Lão Đại, những người này quá ghê tởm.



- Người đánh cắp Thánh Anh Thảo của chúng ta, nhất định là đồng đảng của người áo trắng vừa rồi, chỉ cần chúng ta tìm được gia hỏa áo trắng, liền có thể tìm được người trộm Thánh Anh Thảo.



Một con Dực Long khác thấp giọng gầm thét, mắt nhìn mặt đất bừa bộn, ngay cả nửa cây Thánh Anh Thảo cũng không có lưu lại.



Trong mắt hai đầu Dực Long cơ hồ muốn phóng hỏa.



- Đúng, nhất định là đồng đảng của người kia, ta nhớ được khuôn mặt của hắn. Đi, đi tìm hắn.



- Đi.



Hai đầu Dực Long này thần thức hiển nhiên còn chưa có khai hóa, chỉ số thông minh không cao. Chúng căn bản không có ý khác, chỉ nhận định là đồng đảng của Uông Hàn đánh cắp Thánh Anh Thảo.



Ở ngoài mười dặm, Uông Hàn vừa mới từ trong độn quang hiện thân, đột nhiên không hiểu thấu hắt xì, toàn thân phát lạnh.



Hắn hoàn toàn không biết, mình đã bị hai đầu Dực Long kia hận chết rồi.



Đứng tại nguyên chỗ, Uông Hàn đắc ý cười lạnh:



- Giang Trần, hi vọng hai đầu Dực Long kia sẽ hảo hảo chơi đùa cùng ngươi. Quán quân Huyễn Ba Sơn đan đấu? Nhìn xem ở trước mặt Dực Long, ngươi còn có thể hung hăng càn quấy được không?



Đang đắc ý, bỗng nhiên ánh mắt của Uông Hàn phát lạnh, nhìn hư không xa xa bỗng nhiên xuất hiện hai chấm đen, phảng phất điểm đen này là hướng hắn bay đến.



Theo hai chấm đen kịch liệt biến lớn, con mắt của Uông Hàn mở to, cả kinh đến chấn động toàn thân.



- Đáng chết, ta dùng Độn Không Phù, vậy mà cũng bị chúng truy tung đến?