[Dịch]Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 274 : Bá đạo, cướp đoạt linh khí (4)

Ngày đăng: 22:16 01/09/19

Edit: V.O "Không hổ là đồ đệ của Đường chủ Linh Khí Đường, thậm chí còn có linh khí công kích." Lần đầu tiên Bạch Vũ nhìn thấy linh khí công kích chân chính, uy lực có thể sánh ngang với linh khí của Triệu Hoán Thú tứ giai. Nàng nâng Nhạc Kỳ Nhân dậy: "Các muội không sao chứ?" "Hoàn hảo." Nhạc Kỳ Nhân có chút choáng váng núc ních đứng lên, những người khác cũng đều được Triệu Hoán Thú của mình bảo vệ, cũng chỉ bị hao tổn linh mạch mà thôi. Bạch Vũ nhìn về phía mọi người ở đỉnh Huyết Vũ: "Thủy sư tỷ của các ngươi đã vứt bỏ các ngươi rồi, đừng ngoan cố chống lại nữa." "Ngươi nói bậy! Thủy sư tỷ chỉ tạm thời rút lui mà thôi, tỷ ấy nhất định sẽ giành được vị trí thứ nhất của Đại hội!" Hắc y nữ tử dẫn người đến bao vây đỉnh Vô Danh lần trước lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt ngoan độc trừng Bạch Vũ. Bạch Vũ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, bóp nát Tử Kim Cầu của nàng ta. Đám người Nhạc Kỳ Nhân cũng không chút khách khí ra tay, loại bỏ toàn bộ ba mươi người của đỉnh Huyết Vũ. Trưởng lão cứu viện một hơi nhận được hơn ba mươi tín hiệu cứu viện, cũng đều ở cùng một chỗ, cũng cực kỳ không còn lời nào để nói. Đại hội săn bắn chưa từng có một hơi loại bỏ nhiều người như vậy, tình huống của tất cả còn là ở chung một đội. Lúc đội ngũ khác nghe được một chuỗi thông báo danh sách loại bỏ, đều kinh ngạc! Nghe tên, tất cả đều là người của đỉnh Huyết Vũ, nghe số lượng, ngoại trừ Thủy Vân Thanh ra, đỉnh Huyết Vũ toàn quân bị diệt? Đây là gặp phải mãnh thú cấp bá chủ tứ giai sao? Một người cũng không chạy thoát được cũng thái quá. Căn bản bọn họ không thể tưởng được đỉnh Huyết Vũ chỉ gặp phải đội ngũ khác mà thôi, bởi vì căn bản là không nghe được có đội ngũ khác bị loại bỏ. Trừng trị hết đỉnh Huyết Vũ, tâm tình của mọi người đều có một trận vui sướng, có Bạch Vũ đến đây thì tốt rồi, lúc trước bị người ức hiếp, hiện tại bọn họ có thể đi ức hiếp người khác. Bọn họ chân chó vây quanh bên cạnh Bạch Vũ, cười đến mức đều không thấy mắt: "Bạch Vũ, kế tiếp chúng ta làm gì? Có muốn đi tìm đội ngũ khác nữa hay không?" Đuôi lông mày Bạch Vũ nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt có chút thâm ý khác: "Không cần, chúng ta ở chỗ này chờ là được."Nhạc Kỳ Nhân khó hiểu nháy mắt: "Nơi này đã bị thông báo ra ngoài, không phải chúng ta nên lập tức dời đi sao? Chẳng lẽ chúng ta ở chỗ này chờ đội ngũ khác tự mình tìm tới cửa?" "Muội đoán xem." Trong mắt Bạch Vũ hiện ra ý cười, che giấu một chút ngạo khí lạnh lùng, nghiêm nghị. Đúng là Bạch Vũ đang đợi đội ngũ khác tự đưa đến cửa. Tả Khưu Lan dẫn theo người của đỉnh Xích Diễm và đỉnh Hắc Nham, Túc khải Lâm dẫn đỉnh Bạo Tuyết, còn có đỉnh Kinh Lôi đều đang trên đường chạy tới nơi này. Vô Trần Cung thông cáo, mỗi một người bị loại đều được công bố danh tính và nơi bị loại. Toàn bộ mọi người ở đỉnh Huyết Vũ đều bị loại ở cùng một nơi, dù sao bọn họ vẫn muốn đến xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhìn xem dấu vết lưu lại ở nơi này. Căn bản là bọn họ không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện giống như đỉnh Huyết Vũ ở nơi đó. Nếu như là mãnh thú cấp bá chủ, sau khi liều mạng cùng đỉnh Huyết Vũ sẽ bị trọng thương, chính chỗ này sẽ khiến cho bọn họ nhặt được tiện nghi. Nếu như là người của đội ngũ khác, khẳng định đã sớm đi rồi. Sau khi loại bỏ đối thủ sẽ lập tức rời, gần như đó là nguyên tắc của mỗi đội ngũ, bởi vì nếu còn ở lại đó sẽ bại lộ vị trí của mình. Nhưng, hiển nhiên bộ não của Bạch Vũ sẽ không giống với người khác. Vì thế, đỉnh Kim Lôi tới đầu tiên xui xẻo bị đánh gục, bị Bạch Vũ dẫn người bao vây xung quanh, một ngụm Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh khiến cho toàn bộ mặt của bọn họ xám như tro tàn. Lực sát thương phá tan 60 điểm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua! Bạch Vũ chính là Triệu Hoán Sư đỉnh giai, không phải là loại đệ tử như bọn họ có thể chống lại, mà là trưởng lão cao cao tại thượng của Vô Trần Cung cũng thấy đó là ảo tưởng. Cái này còn đánh cái lông gì nữa, quả quyết đầu hàng. Dù sao thủ tịch đệ tử Tòng Nguyệt Cầm của bọn họ đã bị xóa tên, vừa vặn bọn họ muốn đổi một người để nương nhờ.