[Dịch]Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 300 : Đại lục Thanh Mộc, Vực Thanh Vũ (3)

Ngày đăng: 22:16 01/09/19

Edit: V.O Ám Ưng ho khan hai tiếng, có vẻ mập mờ nói: "Thật ra tình huống của Đại lục Thanh Mộc ở Ám Dạ Đế Quốc không tốt lắm, những vực khác đều đang chiến tranh, chỉ có Vực Thanh Vũ vẫn còn tương đối yên ổn. Tình huống cụ thể chờ Thánh Quân dẫn người đi sẽ biết." Bạch Vũ không hỏi thêm cái gì nữa, tính tiền rời đi, sau đó đi theo Ám Ưng tới một phòng đấu giá cao cấp. Trong phòng đấu giá, ngoại trừ bán đấu giá thương phẩm cao cấp, trong đại sảnh còn bày bán không ít thương phẩm thông thường, ví dụ như dược liệu, linh thuật, linh khí. Bạch Vũ tùy tiện nhìn xem liền phát hiện được dược liệu dưới ngàn năm ở nơi này đều rất thông thường, Hỏa linh quả 800 năm cũng chưa có tư cách được đặt vào trong phòng đấu giá để bán. Quả nhiên linh khí của Bát Đại Thế Giới và hạ giới không thể so sánh được với nhau, phẩm chất của thiên tài địa bảo nơi này đều cao hơn không chỉ một cấp bậc. Bạch Vũ quyết định mua một quả Kim linh quả 1000 năm và một quả Hỏa linh quả 900 năm, tổng cộng hết 3500 tinh thể. Ngày đầu tiên vừa tới Vực Thanh Vũ đã tiêu xài nhiều tinh thể như vậy, thịt của Bạch Vũ có chút đau, nhưng vì Tiểu Bạch vẫn rất đáng giá. Tính toán, sau khi Tiểu Bạch thăng lên tam giai, cũng có thể tu luyện tầng thứ hai của Phách Thiên Liệt. Bạch Vũ xem một vòng ở chỗ bán kim khí, muốn tìm một ít kim khí tốt hơn cho Tiểu Bạch mài móng vuốt, nhưng những kim khí này đều là rất giòn hoặc rất quý, Bạch Vũ có chút đau đầu xoa mi tâm, hỏi hỏa kế của phòng đấu giá: "Nơi này của ngươi có Ngọc Kim Cương không?" Khóe miệng hỏa kế co rút, nghi ngờ nhìn Bạch Vũ: "Ngươi muốn Ngọc Kim Cương để làm gì? Thứ đó hoàn toàn là vô dụng." "A...... Ngươi không biết là nguyên thạch của Ngọc Kim Cương rất đẹp sao? Muốn lấy về làm một cái bệ, chính là một vật trang trí thuần khiết, tự nhiên! Tuy nói không có tác dụng gì, nhưng trưởng bối nhà ta thích, trưởng bối thích không phải làm vãn bối nên hiếu thuận sao? Nên đến đây mua một chút về." Đương nhiên Bạch Vũ không thể nói cho người ta nàng có thể mài được Ngọc Kim Cương, vì thế vừa nói bậy bạ một trận, nói đến mức làm cho hỏa kế hôn mê. Hỏa kế không chút nghi ngờ tiếp nhận cách nói của Bạch Vũ, nhức đầu: "Ngươi nói cũng đúng, Ngọc Kim Cương quả thật rất đẹp, nhưng nơi này của chúng ta không có thu. Thật ra lúc trước nghe lão bản nói đã phát hiện không ít Ngọc Kim Cương trong Tử Kim Quặng cách ba trăm dặm về hướng Đông, cũng chưa có ai muốn, mới ném lại ở nơi đó." Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên: "Thật vậy sao? Vị trị cụ thể của cái Quặng kia có thể nói với ta không?" Hỏa kế vừa định nói chuyện, chợt nghe ‘oanh’ một tiếng, đại sảnh giống như bị bắn một viên đạn pháo, cả mặt tường bị nổ ra một lỗ thủng thật lớn, uy lực khủng bố phá hủy nửa đại sảnh, vụn gỗ vẩy ra, các loại thiên tài địa bảo bị tổn hại bảy tám phần, phân tán khắp nơi. Ám Ưng giữ chặt lấy Bạch Vũ, túm nàng ra phía sau, sóng khí nổ tung đảo qua trước mặt nàng, hỏa kế nháy mắt bị quét bay ra ngoài, toàn thân máu chảy đầm đìa ngã trên mặt đất, hơn một nửa người trong đại sảnh kêu thảm nằm trên mặt đất không dậy được. Đáy lòng Bạch Vũ đột nhiên trầm xuống, nhìn về phía lỗ thủng bị oanh tạc mở ra, một con Hỏa Diễm Tích Dịch (rắn mối) cao bằng hai tầng lầu rung đùi đắc ý tiến vào, trên người nó có một nam tử trung niên lông mày đen sì, vẻ mặt tươi cười hi hi ha ha, nhìn qua vô cùng giống người quần áo lụa là. Lão bản phòng đấu giá nổi trận lôi đình đi từ trên lầu xuống: "Lê Tùng, tên khốn kiếp nhà ngươi, dám đến phá hoại, ngươi không muốn sống nữa sao?" "Ha ha, ta dám đến phá hoại đương nhiên là có chỗ dựa, hôm nay Vực Chủ của ta cũng đi cùng. Các ngươi cũng đừng cứng rắn chống đỡ, giao Vực Thanh Linh cho chúng ta đi, Vực Thanh Linh không được bảo đảm, Vực Thanh Vũ cũng không còn." Tên Lê Tùng quần áo lụa là kiêu ngạo nhìn thị vệ tới bao vây, vẻ mặt khinh bỉ. Lão bản tức giận sôi lên: "Các ngươi muốn Vực Thanh Linh, tới chỗ của ta quấy rối thì có ích lợi gì?" "Đương nhiên là có tác dụng." Lê Tùng nhếch miệng cười lạnh: "Nếu Vực Chủ các ngươi không đồng ý, Vực Thanh Vũ cũng đừng mong yên bình!"