Độc Y Xấu Phi

Chương 10 : Ấn tượng mới gặp

Ngày đăng: 04:27 22/04/20


Editor: Tuyết.Nhi.



Công Tôn Trường Khanh không biết, người hắn muốn tìm, lúc này đang một thân

áo trắng, ăn mặc nam trang, xắn tay áo ở trong phòng bếp của Hanh Thông

tửu lâu điều chế nguyên liệu làm lẩu. Khi mùi thơm từ trong nồi sôi trào ra bốn phía, đầu bếp bên cạnh đã nhịn không được cầm muôi múc một

miếng, không kịp thổi nguội liền đưa vào miệng.



“Thế nào?” Hạng Quân Vãn cầm lấy khăn sạch Lạc Tuyết đưa tới lau tay, mỉm cười nhìn về phía đầu bếp.



Đầu bếp không nói chuyện, ngược lại đem miếng thịt dê được bào mỏng bỏ vào

trong canh quậy một chút, sau khi cẩn thận nhai kỹ vài miếng, sắc mặt

đại biến, “Mỹ vị! Thức ăn mỹ vị nhất nhân gian không gì sánh bằng được!

Vừa bảo lưu lại mùi vị thức ăn ban đầu, lại có mùi thơm ngon của nước

canh, lẩu này quả thực là quá tuyệt rồi!”



Nghe xong lời của đầu bếp, Chu Thừa cũng khẩn cấp xiên một miếng thịt hun khói.



“Ăn ngon! Thật sự là ăn ngon quá!” Chu Thừa nhiệt tình yêu thích thức ăn

ngon, cho nên dáng người mới có thể mượt mà như vậy, hắn định sau khi

làm xong lẩu, sẽ mời Hạng Quân Vãn lại đây điều chế canh gốc. Không nghĩ tới, lẩu này ngược lại thật sự là một thứ tốt!



Chu Thừa tự xưng là đi khắp đại giang nam bắc, ăn qua rất nhiều thức ăn ngon, lúc này cũng nhịn không được giơ lên ngón tay cái.



“Công tử, lẩu này nếu để ra ngoài, nhất định sẽ làm cho thanh danh của Hanh Thông tửu lâu chúng ta lên cao!”



Dù cho Chu Thừa “ăn hàng” như thế, vẫn đối với lẩu này khen không dứt

miệng, điều này làm cho Hạng Quân Vãn yên tâm. Nói như vậy món lẩu này,

vẫn là lần đầu tiên xuất hiện ở thế giới này đi!



“Lẩu này chỉ có

hai mấu chốt, thứ nhất, là nước canh, xương canh nhất định là phải dùng

xương bò tươi hầm chế thành màu trắng sữa, đây là mấu chốt của hương vị

ngon; thứ hai, chính là nguyên liệu nấu ăn tốt. Làm được hai điểm này,

là đã thành công một nửa!”


tiểu thư! Em muốn cả đời đều hầu hạ tiểu thư, em muốn trở nên mạnh mẽ!”



Hạng Quân Vãn ở dưới đáy lòng thích một cô nương vừa đơn thuần lại vừa thành thật như Lạc Tuyết vậy, người ở bên cạnh nàng, ngọai trừ trung thành,

còn phải có đầy đủ năng lực. Hiện tại Lạc Tuyết xác thực có hơi yếu, bất quá không sao cả, Hạng Quân Vãn đã căn cứ theo đặc điểm của Lạc Tuyết

vì nàng định ra một kế hoạch tập võ, còn chờ chính là câu nói này của

Lạc Tuyết.



Một phen đỡ Lạc Tuyết dậy, Hạng Quân Vãn đưa tay lau

nước mắt giúp nàng, “Nha đầu ngốc, tại sao lại khóc? Đến lúc luyện công

cũng đừng có khóc nhè đó!”



“Tiểu thư, người đối với Lạc Tuyết

thật tốt quá!” Nghe xong lời của Hạng Quân Vãn, Lạc Tuyết vốn dĩ kìm lại nước mắt, lại ào ào rơi xuống, “Cha mẹ em chết sớm, nếu không có tiểu

thư, em đã sớm bị bọn buôn người bán đến thanh lâu rồi, hầu hạ tiểu thư

chính là phúc khí mà em tu luyện được ở kiếp trước...”



Lạc Tuyết còn chưa nói xong, chợt nghe một tiếng “ầm”, một vật nặng đập vào trên xe ngựa, trượt thoáng qua trần xe.



“Chạy, ngươi chạy à? Ta xem ngươi có thể chạy đến nơi đâu!”



Chỉ dùng tai, Hạng Quân Vãn liền nghe ra xung quanh xe ngựa có nhiều thêm tám người.



“Tiểu tử, bị thương thành như thế, ngươi còn chạy được như vậy, xem ra phải đánh gãy chân của ngươi mới được!”



“Có giỏi các ngươi liền giết chết ta đi! Nếu không, ta nhất định sẽ trở về

báo thù! Nói cho Kim Nguyên biết, thù giết mẫu thân không đội trời

chung, ta sẽ không bỏ qua cho hắn cùng con tiện nhân kia!” Kim Trạch nằm trên mặt đất, miệng ho ra máu, nhưng đau nhức trên người hắn so với cừu hận trong lòng mà nói, căn bản không tính là gì.



“Khốn kiếp,

không muốn sống nữa hả!” Hắc Đại Hán tiến lên, một cước đá vào ngực Kim

Trạch, “Con mẹ nó, ngươi thật không biết xấu hổ! Đừng tưởng rằng ngươi

là con ruột của đại nhân chúng ta liền không dám làm gì ngươi, nói cho

ngươi biết, quận chúa trước khi đến đã nói giết không tha!”