Độc Y Xấu Phi

Chương 24 :

Ngày đăng: 04:27 22/04/20


Editor: Tuyết.Nhi.



Sờ soạng đến bên cạnh bảy cánh hoa tuyết, Hạng Quân Vãn phát hiện Hoa Nhi

này còn chưa có hoàn toàn nở rộ. Trong sách cổ nói, lúc bảy cánh hoa

tuyết đã hoàn toàn nở rộ mà hái, mới có dược lực tốt nhất, có thể giải

bách độc, cho nên Hạng Quân Vãn chờ ở bên cạnh, nhìn bảy cánh hoa tuyết

nở.



Bảy cánh hoa tuyết này vừa lúc sinh trưởng ở trên tản đá bén

nhọn lại mọc ra nguyên vẹn, đóa hoa màu trắng bạc ở trong gió hơi hơi

run rẩy, tản ra mùi hương âm u thoang thoảng.



Thật đẹp! Hạng Quân Vãn ngây ngốc nhìn bảy cánh hoa tuyết, không ngờ rằng đi đến thế giới

này, còn có thể nhìn thấy bảy cánh hoa tuyết biến mất đã lâu.



Ngay trong lúc Hạng Quân Vãn đang kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên nghe được một tràng âm thanh rất nhỏ, có vẻ là tiếng bước chân. Hay là, còn có người

muốn bảy cánh hoa tuyết? Hạng Quân Vãn vừa mới chuẩn bị quay đầu, một

cái ngân câu phi tới chỗ bảy cánh hoa tuyết, muốn chặt đứt nó.



Vừa thấy có người cùng mình cướp bảy cánh hoa tuyết, Hạng Quân Vãn làm sao

đồng ý, phi thân qua, một tay đem bảy cánh hoa tuyết hái xuống, quay

đầu, có hai người đứng ở một bên nham thạch khác. Một nam tử hồng y (y

phục màu đỏ) xinh đẹp, một thiếu niên anh tuấn rắn rỏi.



“Thiếu

chủ, bảy cánh hoa tuyết bị đoạt mất rồi...” Phi Sương như thế nào cũng

không ngờ rằng, bọn hắn thủ hộ bảy cánh hoa tuyết nhiều ngày như vậy lại bị người khác đoạt mất, nhìn bảy cánh hoa tuyết trong tay nữ tử áo

trắng, Phi Sương vươn tay, “Cô nương, bảy cánh hoa tuyết này là Thiếu

chủ của ta để ý trước, đưa nó cho ta...”



“Các ngươi để ý, tức là

của các ngươi sao? Vậy bản cô nương để ý giang sơn xã tắc, hay là thiên

hạ này liền là của ta sao?” Hạng Quân Vãn cầm bảy cánh hoa tuyết, dường

như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên đời.



Bị Hạng

Quân Vãn hỏi một câu như vậy, Phi Sương nghẹn họng. Như thế nào lại có

người không giảng đạo lý như vậy? Bọn hắn từ sau khi tìm được bảy cánh

hoa tuyết mỗi đêm đều có người đến nơi này chờ hoa nở. Hôm nay đến đây,

đã bị nữ tử xa lạ cướp mất, đối phương còn ngụy biện như vậy, thật sự là nhanh mồm nhanh miệng.



Hạng Quân Vãn ở trong mắt hồng y nam tử
quan sát được dung mạo Thiếu chủ không phải đều yêu thương nhung nhớ,

rất háo sắc sao?



Chỉ cần Thiếu chủ mở miệng, các nàng nguyện ý

moi tim mình dâng lên, chứ đừng nói đến bảy cánh hoa tuyết này. Nhưng

là, vì sao vị cô nương này đối với Thiếu chủ hoàn toàn coi như không

thấy? Chẳng lẽ Thiếu chủ sức quyến rũ giảm xuống?



Phi Sương nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Cửu.



Nhìn phía sau, Phi Sương lắc đầu. Không có mà! Thiếu chủ vẫn mị hoặc yêu

nghiệt như trước, hồng y như máu, đứng ở chỗ này, giống như trên vách

núi đen nở rộ một đóa hồng mai. Liền ngay cả hắn là người theo Thiếu chủ mười năm, mỗi lần nhìn Thiếu chủ đều nhịn không được mặt đỏ tim đập, vì sao nữ tử áo trắng này không động tâm?



Ngó thấy mê hoặc trong

mắt Phi Sương, trong mắt phượng hẹp dài của Phượng Cửu chợt lóe ý cười.

Điều Phi Sương nghĩ, cũng là nghi hoặc trong nội tâm hắn. Thiên hạ này

người không bị dung nhan của mình động tâm, chỉ có nữ tử trước mặt này.



“Cô nương, đắc tội!”



Phi Sương còn chưa lấy lại tinh thần, Phượng Cửu đã động thủ đánh úp về

phía nham thạch bên chỗ Hạng Quân Vãn. Không đợi Phượng Cửu tới gần,

Hạng Quân Vãn đã nhảy xuống, nhảy vào vách núi đen. Không ngờ rằng nàng

làm như vậy, Phượng Cửu cũng nhảy xuống theo, làm Phi Sương sợ tới mức

kinh hãi. “Thiếu chủ...”



Gió ở bên tai Hạng Quân Vãn gào thét,

nhìn Phượng Cửu cùng chính mình đang rơi xuống ngay ở bên người, nội tâm Hạng Quân Vãn có chút giật mình. Trên cổ chân nàng vòng quanh Thanh

Đằng, cho nên có thể cho là một lần nhảy ra cực xa, nam nhân này vì sao

nhảy xuống? Thật sự là không chết tâm sao!



Nhìn trước mặt dần dần phóng đại gương mặt yêu nghiệt, Hạng Quân Vãn cười, đem bảy cánh hoa

tuyết nhét vào miệng. Đôi mắt khiêu khích nhìn Phượng Cửu, giống như

đang nói “Ngươi làm gì được ta?”



Đối phương hành động tính tình

trẻ con, khiến cho Phượng Cửu muốn cười. Lúc nhảy xuống, hắn đã nhìn

thấy được Thanh Đằng trên cổ chân nàng. Nữ tử này từ khi nào đem Thanh

Đằng quấn quanh trên chân, hắn làm sao không biết?