Độc Y Xấu Phi

Chương 47 : Đại dì mụ hố cha * (Dì cả mẹ hố ta)

Ngày đăng: 04:27 22/04/20


*Ý câu trên ý nói kinh nguyệt tập tới bất ngờ như bị lọt hố, mà hố ta ở đây là nói nữ 9 bị hố =]]



Edit: KangKang



Beta: Tuyết Ảnh Nhi



Trên lầu hai cách đó không xa, một nữ tử đứng đó, mang sa che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh hung tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Hạng Quân Vãn. “Phế vật, đều là phế vật! Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong! Quả thực là nuôi không bọn họ!”



“Quận chúa, người xin bớt giận.” Một lục y thiếu nữ đang muốn tiến lên, bị tử y nữ tử quát dừng lại. “A Nô, phái Hắc Ưng đi! Ta muốn hắn chết, muốn hắn chết! Mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, chỉ cần nhớ thương Phượng Cửu, đều đáng chết!”



Thời điểm nói lời này, trên người tử y nữ tử phát ra hơi thở âm trầm, khiến cho A Nô rùng mình một cái. “Quận chúa, Hắc Ưng cũng không phải là đối thủ của Thiếu thành chủ a! Huống chi Hi Quận Vương cũng ở đó, bọn họ, tựa hồ đều một mực bảo vệ bạch y công tử.”



Lời của A Nô, khiến cho Vân Tranh hết sức bất mãn, dương tay, tát lên mặt của A Nô một cái. “A Nô, ngươi thật to gan, ngay cả lời của bản quận chúa cũng không nghe sao? Kêu Hắc Ưng đi! Ta muốn hắn chết! Muốn hắn chết!”



Vân Tranh nhìn như nhu nhược, lực tay lại rất lớn. Má trái A Nô lập tức thì sưng phồng lên, để lại năm dấu tay đỏ tươi. “Vâng, quận chúa, nô tỳ đi tìm Hắc Ưng.”



Hạng Quân Vãn không nghĩ tới những người áo đen này là hướng về phía chính mình mà đến, lời vừa rồi của Bách Lý Giao nàng nghe rất rõ ràng, phiền toái này tựa hồ là do Phượng Cửu đưa tới, nam nhân này thật sự là một họa thủy a!



Cũng may biểu hiện của Phượng Cửu khiến cho Hạng Quân Vãn hết sức vừa lòng, phiền toái là hắn mang đến, hắn ra tay cũng là sạch sẽ lưu loát. Phượng Cửu giết người, ở trong mắt Hạng Quân Vãn giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ, nàng lần đầu tiên biết được, còn có người lúc giết người đều duyên dáng như vậy, rõ ràng tràn ngập huyết tinh cùng tàn nhẫn, nhìn qua lại tràn ngập hơi thở nghệ thuật, mà ngay cả huyết hoa trong không trung, đều tỏa ra vẻ đẹp sinh mệnh tươi đẹp, quả thực là hoàn mỹ.
Phượng Cửu nói lời này, Bách Lý Giao nghĩ rằng hắn sẽ ra tay, không nghĩ tới người này trực tiếp nhảy lên, lui về phía sau đến mười thước.



“Bách Lý Giao, người này thì làm phiền ngươi rồi! Ta đi trước một bước!”



Chờ hồng y của Phượng Cửu biến mất, Bách Lý Giao mới biết được hắn bị Phượng Cửu gài. “Phượng Cửu cái tên hỗn đản nhà ngươi!” Bách Lý Giao ngửa mặt lên trời thét dài, hắn muốn buông tay mặc kệ, dù sao chuyện này cùng hắn không quan hệ nhiều lắm, nhưng mà đối phương nói rõ muốn mạng Hạng Quân Vãn, hắn đối với Nam công tử rất có hảo cảm, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.



“Xoạt xoạt ——” Từ trong tay áo Bách Lý Giao một cỗ lãnh phong phóng quét về phía Hắc Ưng, “Bá bá bá ——” Mười miếng lưỡi đao đâm về hướng Hắc Ưng, hắn trốn tránh không kịp, trên người trúng bốn đao.



“Trở về nói cho Vân Tranh, Nam công tử được Bản Quận vương bảo hộ! Nếu nàng ỷ vào yêu thương của cô cô mà đối phó Nam công tử, đừng trách Nản Quận vương không cho cô cô mặt mũi!”



Lúc này Bách Lý Giao, cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng, cả người tản ra khí thế lãnh liệt, khóe miệng lại hàm chứa thản nhiên châm chọc, hai mắt quét về lầu hai cách đó không xa, trong thanh âm đã tràn ngập khinh miệt.



Hắc Ưng đứng trơ, tuy rằng miệng vết thương rất đau, nhưng hắn biết được Bách Lý Giao đã thủ hạ lưu tình. Có Bách Lý Giao ngăn chặn, hắn muốn đuổi theo Phượng Cửu cũng không thể, chỉ có thể để lần sau.



Bên này, Phượng Cửu ôm Hạng Quân Vãn một đường chạy như điên, thiên hạ trong lòng đã đau đến không thể kêu ra tiếng, tâm Phượng Cửu cũng vặn xoắn. Lách vào phủ đại tướng quân, Phượng Cửu trực tiếp đi tới phòng Hạng Quân Vãn, vừa vào cửa đã đem nàng đặt ở trên giường, muốn xốc quần áo chữa thương cho nàng. Ngay lúc Phượng Cửu tính cởi quần Hạng Quân Vãn để kiểm tra xem chỗ nào bị thương, Hạng Quân Vãn mở mắt, “Ngươi, ngươi đi ra ngoài cho ta……”



Hạng Quân Vãn vừa thẹn vừa giận, cái nam nhân này, hắn biết mình đang làm cái gì không vậy!