Độc Y Xấu Phi

Chương 56 : Tâm tư của Ngọc phu nhân

Ngày đăng: 04:27 22/04/20


Edit: KangKang



Beta: Tuyết Ảnh Nhi



Chờ Hạng Quân Vãn chậm rãi tỉnh lại, đập vào mắt là một ngọn đèn ảm đạm. Đây là một nhà tù rộng không đến 10 thước vuông, ba mặt tường đá, mặt khác là một cái cửa sắt tối như mực. Hiển nhiên, nàng bị bắt cóc. Cửa khóa trái, phía dưới có một cửa sổ nhỏ, đại khái là nơi đưa thức ăn.



Nhu nhu cần cổ cứng ngắc, Hạng Quân Vãn đi vòng quanh nhà tù một vòng, cẩn thận gõ mặt tường, cuối cùng hoàn toàn bỏ qua ý tưởng chạy trốn. Tường đá này, làm từ một tảng đá, hết sức vững chắc, đường ra duy nhất chỉ có cửa sắt tối đen này.



Rốt cuộc là ai? Là ai bắt cóc nàng?



Hạng Quân Vãn đem hành trình của mình xem lại một lượt, trong toàn bộ quá trình nàng không có lộ ra chút dấu vết, không có khả năng bị người phát hiện thân phận của Di Hồng công tử, vậy thì bài trừ trả thù thương nghiệp. Về phần Vân Tranh, nàng chỉ biết là Nam công tử, ngoại trừ Phượng Cửu, không có người nào biết được Nam công tử chính là Hạng Quân Vãn, người bắt cóc nàng cũng không thể là Vân Tranh.



Hạng Quân Vãn ngồi xếp bằng, ngồi trên thảm cỏ khô trải dưới đất, kiểm tra một chút đồ vật trên người. Hoàn hảo, độc dược bình thường nàng mang theo vẫn còn, chưa bị người lấy đi. Như vậy, kẻ phía sau một màn này là ai? Hắn có mục đích gì chứ?



Hạng Quân Vãn vắt hết óc nghĩ kết quả, ở một bên khác của địa lao, Ngọc phu nhân sợ hãi quỳ trên mặt đất, hai tay bị trói quặt sau lưng, trên làn da non mịn để lại vết hằn đỏ tươi, khiến cho bà quen sống an nhàn sung sướng đau đến lạnh run.



“Các ngươi là người nào? Tại sao lại bắt ta lại đây? Ta là đại tướng quân phu nhân, các ngươi mau thả ta!” Ngọc phu nhân không rõ, bà đang ngủ trưa tại sao lại tới cái địa phương quỷ quái này. Nhìn hắc y nhân, trước mặt Ngọc phu nhân biết là mình bị bắt cóc, vừa nghĩ tới bọn cướp đơn giản là muốn tiền, Ngọc phu nhân thẳng thắn lưng, “Các ngươi cần tiền, không việc gì! Chỉ cần thả ta về phủ tướng quân, ta sẽ đem tiền đưa tới cho các ngươi!”



Nghe Ngọc phu nhân nói như vậy, hắc y nhân lạnh lùng cười, “Chúng ta mời phu nhân lại đây, không phải vì tài, chỉ là muốn xác nhận một việc.”




“Ngươi xem ngươi, vội vàng quýnh lên giống bộ dáng gì nữa!”



“Phu quân, ta là có chính sự, cho nên……” Sợ người bên ngoài nghe thấy, Ngọc phu nhân xoay người đem cửa thư phòng đóng lại, động tác này của bà, lại khiến cho Hạng Trị Chung có chút chán ghét, nói chuyện cũng càng không khách khí, “Ngươi muốn nói gì? Nói đi!”



Hạng Trị Chung đối với mình chán ghét, Ngọc phu nhân làm sao nghe không hiểu. Chỉ là chuyện này quan hệ đến Hạng Trị Chung, cho dù bà bởi vì chuyện của Hạng Quân Vãn cùng Hạng Trị Chung lại thế nào giận dỗi, bà đều sẽ không tổn hại lợi ích của Hạng Trị Chung. Bởi vì, những gì bà đnag có hết thảy đều là Hạng Trị Chung mang đến, nếu Hạng Trị Chung sụp đổ, bà cũng không còn trái ngon mà ăn.



Trái phải rõ ràng, Ngọc phu nhân vẫn là kiên định đứng ở bên Hạng Trị Chung, đó cũng là vì sao vừa rồi vô luận hắc y nhân đe dọa làm sao bà đều không chịu nói ra chân tướng nguyên nhân.



“Phu quân, vừa rồi có người đem ta trói lại, hỏi ta chuyện năm đó.” Ngọc phu nhân đem chuyện tình chính mình bị bắt cóc, bị đe dọa làm sao một năm một mười kể cho Hạng Trị Chung. Nghe xong lời của Ngọc phu nhân, trong lòng Hạng Trị Chung cả kinh, là ai? Rốt cuộc là ai quan tâm chuyện năm đó như vậy? Là Thánh Thượng? Không, không có khả năng, Công Tôn Nam không có khả năng hoài nghi hắn. Chẳng lẽ là Thái hậu?



Vừa nghĩ tới tiên hoàng đem Hắc Bạch Sát để lại cho Thái hậu, cũng chỉ có Hắc Bạch Sát có thể ở tình huống người không biết quỷ không hay bắt cóc Ngọc phu nhân từ phủ tướng quân, trong lòng Hạng Trị Chung dâng lên một cái dự cảm không tốt.



Nguy rồi, Vãn Nhi! Hạng Trị Chung trong lòng phát lạnh, bất chấp Ngọc phu nhân một bộ ánh mắt khát cầu hắn khen ngợi, nhanh chân liền chạy ra ngoài.



“Phu quân ——” Ngọc phu nhân vừa gọi một tiếng, Hạng Trị Chung đã biến mất. Phương hướng hắn đi là tiểu viện của Hạng Quân Vãn, cho dù Ngọc phu nhân ngu xuẩn, cũng biết Hạng Trị Chung ở trong lòng bên nặng bên nhẹ. Nhìn phương hướng Hạng Trị Chung biến mất, Ngọc phu nhân hung hăng vặn chặt khăn lau trong lòng bàn tay.



Hạng Quân Vãn, ta và ngươi không đội trời chung!