Độc Y Xấu Phi

Chương 58 : Huynh đệ Dụ gia đeo bám

Ngày đăng: 04:27 22/04/20


Edit: KangKang



Beta: Tuyết Ảnh Nhi



“Dụ Tịnh, dừng tay!” Nhìn ra Dụ Tịnh động sát khí, Dụ Phi ở hắn bảo kiếm cách Hạng Quân Vãn còn có một tấc thời điểm đem bảo kiếm trong tay Dụ Tịnh đẩy ra, “Thái hậu chưa hạ lệnh, chúng ta không thể giết nàng!”



Hai huynh đệ ý kiến khác nhau, để cho Hạng Quân Vãn tranh thủ thời gian, lúc này, nàng đã bị bọn họ bức đến mép huyền nhai, nhìn biển mây mù mịt phía dưới huyền nhai, Hạng Quân Vãn hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn về phía Dụ Phi cùng Dụ Tịnh.



“Ta và các ngươi không thù không oán, các ngươi tại sao phải bắt cóc ta?”



Nghe xong lời của Hạng Quân Vãn, ánh mắt Dụ Tình trầm xuống, “Chúng ta có lệnh trong người, thân bất do kỷ, xin quận chúa không cần khó xử chúng ta.”



Dụ Phi nói như vậy, Hạng Quân Vãn mới nhớ tới chính mình bị Công Tôn Nam sắc phong phong hào Thái Bình quận chúa, phong hào này dễ nghe, nhưng mà cũng không đem đến cho nàng một cuộc sống thái bình.



“Ca, đừng cùng nàng nói lời vô nghĩa, đem nàng bắt trở về!” Dụ Tịnh không thích nữ tử giảo hoạt như Hạng Quân Vãn, có thể từ địa lao trốn ra, dụng độc còn ngoan như vậy, xem ra bọn họ xem nhẹ nàng rất nhiều, đều bị thanh danh “phế vật” giả dối của nàng lừa.



“Các ngươi đừng tới đây, nếu qua đây ta sẽ nhảy xuống!”



Lời này từ miệng Hạng Quân Vãn nói ra, chính nàng đều cảm thấy ghê tởm muốn phun, tình tiết trong phim truyền hình bị nàng mang ra áp dụng, nhưng đôi song bào huynh đệ này cũng không phải kẻ biết thương hương tiếc ngọc, hai người chậm rãi tiến lên, làm cho Hạng Quân Vãn lại tiếp tục lui về sát mép huyền nhai.



“Ta thật sự nhảy nga!”




Vừa nghĩ tới chính mình bị thua đi thua lại trong tay một tiểu nha đầu, hỏa trong lòng Dụ Tịnh “xoẹt” một cái bùng lên, ưng trảo trực tiếp chụp vào bả vai Hạng Quân Vãn.



“Ba ——” Không đợi Dụ Tịnh bắt được Hạng Quân Vãn, cả người hắn ngã xuống, thân thể dần dần trở nên cứng ngắc, không thể động đậy.



“Ngươi gạt ta!” Dụ tịnh nhìn chằm chằm Hạng Quân Vãn đang cười khanh khách trước mặt, hận không thể tiến lên một ngụm cắn chết nàng. Nữ nhân lừa đảo này! Hắn biết rõ nàng giảo hoạt như hồ, cư nhiên còn khinh địch. Dụ Tịnh hối hận chính mình lúc trước mềm lòng, mới để cho Hạng Quân Vãn thừa dịp trở mình.



“Anh hùng không hỏi xuất xử, không lừa ngươi làm sao ta thoát thân.” Hạng Quân Vãn đi đến bên Dụ Tịnh, lấy đi chủy thủ trong giầy của hắn, đem áo của hắn xé rách thành từng mảnh, bênh thành thừng, đem Dụ Tịnh trói lại, cuối cùng một cước đem hắn đá vào thủy đàm, chỉ lộ ra đầu ở bên ngoài.



Tuy rằng lúc này đã là ngày mùa hè, nhưng mà nước trong thủy đàm lại là lạnh đến tận xương, khiến cho Dụ Tịnh lạnh thấu tâm.



“Ngươi đừng để bị ta tóm được, nếu không ta nhất định cho ngươi đẹp mặt!” Dụ Tịnh cả người run rẩy, miệng vẫn kiêu ngạo như trước.



“Ngươi bắt được ta? Đợi kiếp sau đi!”



Biết được Dụ Tịnh đang kéo dài thời gian, truy binh đuổi phía sau, Hạng Quân Vãn tùy tay xả một ít cỏ ven thủy đàm nhét vào miệng Dụ Tịnh, sau đó vỗ vỗ tay rời đi, tìm đường ra.



Hai bên đều là núi cao, trên núi còn có truy binh, Hạng Quân Vãn tính dọc theo thủy đàm hướng lên trên chạy. Đi được nửa ngày, sắc trời đã dần dần đen lại, phía trước chỉ có một thủy đàm, không có gì đường ra.



“Nàng khẳng định ở phía trước, tiếp tục đuổi theo!” Ngay lúc Hạng Quân Vãn tính đổi một cái đướng ra, xa xa có thanh âm truyền đến, còn có hơn mười cây đuốc. Bọn họ đuổi theo!