Độc Y Xấu Phi

Chương 83 : Nam công tử tiến cung

Ngày đăng: 04:28 22/04/20


Edit: KangKang



Beta: Tuyết Ảnh Nhi



“Mẫu hậu, người rốt cuộc đối với hắn làm cái gì?” Cho dù Công Tôn Nam muốn duy trì mặt ngoài bình tĩnh như thế nào đi nữa, bây giờ thấy bộ dáng Hạng Trị Chung như vậy, cũng bắt đầu nổi nóng. Phải biết rằng Hạng Trị Chung trong quân đội uy vọng rất cao, nếu hắn thực sự chết thẳng cẳng, võ tướng cả triều, không ai có thể thế thân hắn, cho dù người có năng lực cũng không thiếu, nhưng Công Tôn Nam không thể tin người khác, huống chi đem binh lực của cả quốc gia giao vào tay người khác.



“Hoàng, Ai gia, Ai gia…”



Nhớ tới lời sau cùng Hạng Trị Chung nói, Triệu Mạn chậm rãi thở dài, “Chờ ngày sinh nhật qua đi, Ai gia quyết định tới phật đường ăn chay lễ Phật, ở Tự Lý an độ lúc tuổi già.”



Triệu Mạn quyết định, khiến Công Tôn Nam vui vẻ hơn, cũng rất phiền muộn. Vì sao trong thời gian ngắn, Triệu Mạn lại chọn tới Phật môn? Lẽ nào nàng buông tha báo thù? Còn nữa, nàng cho rằng Hạng Trị Chung là địch nhân, bây giờ thấy Hạng Trị Chung như vậy, nàng cũng yên tâm?



Trong đầu Công Tôn Nam suy nghĩ rất nhiều, duy chỉ có bỏ sót Hạng Trị Chung lúc này. Bất quá, mặc kệ rốt cuộc Triệu Mạn nói thật hay giả, nếu bà tiến nhập Phật môn ăn chay niệm Phật, không bằng thành toàn cho bà. Nhốt một người, so với thần không biết quỷ không hay giết chết một người dễ hơn nhiều.



Mặc dù Công Tôn Nam muốn tiếp tục giấu diếm chuyện tình Hạng Trị Chung, bên ngoài đã có tin đồn, đơn giản, Công Tôn Nam trực tiếp công bố Hạng Trị Chung ở trong cung bị đâm, bị trọng thương. Bởi trước khi Hạng Trị Chung bị đâm, từng trải qua những việc như vậy,lúc này đây Công Tôn Nam mang lý do này ra, thật sự không có ai hoài nghi.



Lúc Hạng Quân Vãn nghe Hạng Trị Chung bị đâm, ngay lập tức chạy tới hoàng cung. Nhìn Hạng Trị Chung nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, lòng của Hạng Quân Vãn như bị ngàn cân đè xuống.



“Hoàng thượng, thích khách bắt được chưa?” Hạng Quân Vãn nhịn xuống tức giận trong lòng.



“Cái này, thích khách đã chạy mất…” Công Tôn Nam tự nhiên sẽ không nói thật, bằng không chuyện tình Thái hậu bức tử đại tướng quân truyền đi, bảo Công Tôn Nam hắn phải giải thích như thế nào? Vạn nhất bị người khác tra ra chuyện năm xưa vậy làm sao bây giờ?



“Thích khách chạy mất?”



Hạng Quân Vãn không tin điều này, bởi vì trên mặt Công Tôn Nam viết rõ rõ ràng ràng, đó là một lời nói dối. Chỉ là Hạng Trị Chung vẫn còn đang hôn mê, Hạng Quân Vãn không tiện phát tác, tất cả chờ Hạng Trị Chung tỉnh lại thì hơn. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)



Đối với việc Hạng Quân Vãn đến, người cao hứng nhất chính là Triệu Mạn.



Từ khi ở chỗ Hạng Trị Chung biết được Hạng Quân Vãn chính là cháu gái ruột của bà, Triệu Mạn hận không thể lập tức vọt tới phủ tướng quân đưa cháu gái bảo bối này kéo vào lòng hảo hảo thương yêu một phen, nhưng bà biết bây giờ không phải là lúc bà và Hạng Quân Vãn nhận nhau, bất đắc dĩ cưỡng chế đem những ý niệm vừa sinh ra mạnh mẽ cắt đứt.




Nam công tử đều nói như vậy, Công Tôn Nam cũng không tiện lại ép buộc. Để cấp Nam công tử một cái ấn tượng tốt, hơn nữa vì muốn thu mua Nam công tử, thuận tiện cho bất kỳ tình huống nào, Công Tôn Nam lúc này từ quốc khố lấy ra ngân phiếu mười vạn hoàng kim đưa cho Nam công tử, lại hứa hẹn chờ lúc Hạng Trị Chung khỏi hẳn còn có thâm tạ.



Chỉ là tiến cung một chuyến, Hạng Quân Vãn lần thứ hai buôn bán lời một mâm vàng bạc.



Lúc xuất cung, Phượng Cửu cưng chìu nhìn ngân phiếu trong tay Hạng Quân Vãn, nhẹ nhàng mà thở dài, “Nương tử, bản lĩnh kiếm tiền của nàng thật lợi hại! Chỉ mấy châm, lại kiếm được nhiều tiền lời như vậy, khiến ta cảm thấy rất áp lực. Có một nương tử tài năng, vi phu đơn giản là anh hùng không đất dụng võ a! Xem ra vi phu đã cưới một chậu châu báu trở về!”



“Chàng không biết còn có câu nói, nói nam nhân là cây rụng tiền, nữ nhân là chậu châu báu. Nam nhân kiếm tiền, nữ nhân toàn tiễn, như vậy ngày mới có thể hồng hồng hỏa hỏa sao!”



*Toàn tiễn: giữ tiền, tích tiền.



*Hồng hồng hỏa hỏa: giàu sang phú quý.



“Ha hả, nương tử nói như vậy, chứ không phải là ám chỉ ta, kêu ta đem quyền nắm giữ kinh tế giao cho nàng a?” Nhìn ra giữa chân mày Hạng Quân Vãn đượm vẻ buồn rầu, Phượng Cửu nắm vai nàng, chọc cười khiến cho Hạng Quân Vãn vui vẻ.



“Yên tâm đi! Đại tướng quân nhất định sẽ bình an!”



“Có ta ở đây, cha ta tại sao có thể có chuyện!” Hạng Quân Vãn đem ngân phiếu chia làm hai nửa. Một phần cấp Kinh Hồn cầm xây dựng Liệt Diễm, một phần Hạng Quân Vãn muốn lưu cho Hạng Trị Chung.



Ngay khi vừa cấp Hạng Trị Chung kiểm tra thời điểm thụ thương, Hạng Quân Vãn nhìn ra một đao kia là do cha tự mình đâm. Hạng Quân Vãn không biết Hạng Trị Chung tại sao muốn làm mình bị thương, hơn nữa không cố kỵ chút nào, lấy tính mệnh ra đặt cuộc, làm cho Hạng Quân Vãn tin tưởng, cha làm như vậy có đạo lý của cha. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)



Rốt cuộc là chuyện gì làm cho Hạng Trị Chung bất đắc dĩ dùng phương thức như vậy thương tổn chính mình? Vấn đề này vẫn xoay quanh ở trong đầu của Hạng Quân Vãn. Người cha này, nàng thật tình thích, hôm nay Hạng Trị Chung bị thương thành như vậy, nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, Hạng Quân Vãn so với bất luận kẻ nào càng thấy đau đớn.



Nếu như có thể, nàng mong muốn mình có thể vi Hạng Trị Chung bài ưu giải nạn, giúp hắn gánh chịu.



“Vãn Vãn, chờ đại tướng quân hồi phục, hãy đưa ông đi Bàn Long thành, chúng ta thành hôn đi! Ta đợi không kịp!”



Phượng Cửu đột nhiên nói kết hôn, khiến Hạng Quân Vãn sửng sốt, bộ dáng của hắn chăm chú, thế nhưng nàng hiện tại vô tâm với những thứ này, “Phượng Cửu, ta hiện tại hy vọng nhất cha ta có thể bình an vượt qua một kiếp này. Tất cả chờ ta cha tốt hơn, được chứ?”