Độc Y Xấu Phi

Chương 85 : Định hôn sự

Ngày đăng: 04:28 22/04/20


Edit: KangKang



Beta: Tuyết Ảnh Nhi



Từ chỗ Hạng Trị Chung đoán được, Hạng Quân Vãn không phải con gái ruột, tất cả cũng chỉ là Hạng Quân Vãn suy đoán mà thôi.



Bất quá, thấy ông vẻ mặt vui mừng, cảm thán Công Tôn Bách có người kế tục, Hạng Quân Vãn cũng không có vạch trần. Nếu đi tới nơi này, sống dưới thân phận Hạng Quân Vãn, mặc dù rất nhiều chuyện nàng nghĩ không đếm xỉa đến, thế nhưng có câu nói, “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.” Trở thành Hạng Quân Vãn, sẽ đối mặt và tiếp thu tất cả những vẫn đề của Hạng Quân Vãn. Tỷ như thâm cừu đại hận của phụ thân Hạng Quân Vãn – Công Tôn Bách, tỷ như tổ mẫu đã từng ngáng chân nàng rất nhiều lần.



“Cha, Thái hậu biết chưa?”



Hạng Quân Vãn vẫn dùng “Thái hậu” để xưng hô Triệu Mạn, khiến đôi mắt Hạng Trị Chung tối sầm lại. Nếu biết tổ tôn các nàng trong lúc đó sẽ có ngăn cách như vậy, hắn hẳn là nên sớm một chút công bố thân phận Hạng Quân Vãn cho Triệu Mạn, sự tình cũng không đến mức phức tạp như vậy.



“Vãn Nhi, con hãy nghe ta nói, Thái hậu trước đây không biết con, cho nên làm một số chuyện thương tổn đến con. Thế nhưng, nàng là thân tổ mẫu của con, là thân nhân duy nhất trên thế giới này của con, huyết thống của hai người là dứt bỏ không được. Trước kia là lỗi của cha, không nói cho Thái hậu, khiến tổ tôn hai người không nhận thức nhau, thế nhưng hiện tại sẽ không, Thái hậu biết con, thương con còn không kịp…”



Nói đến chố kích động, Hạng Trị Chung cầm lấy tay của Hạng Quân Vãn, cầm thật chặt, “Đáp ứng cha, chớ cùng Thái hậu xích mích. Bà cũng bất quá là muốn vì Thái tử báo thù, mấy năm nay, Thái hậu sống không dễ dàng. Nếu không phải Thái tử lúc lâm chung luôn mãi dặn cha, khiến cha giữ bí mật, miễn cho Thái hậu lo lắng, lại không nghĩ ra vì vậy mà khiến Thái hậu bị cừu hận che mắt, ta cũng sẽ không để đến bây giờ mới nói cho bà biết chân tướng.”



Đối với Triệu Mạn, Hạng Quân Vãn không có quá nhiều cảm tình. Chưa nói tới thích, cũng không thể nói là ghét. Từ trong miêu tả của Hạng Trị Chung, Hạng Quân Vãn đã tinh tường nhận thức được thân thể này, Công Tôn Bách là hạng người gì. Ngoại nhân đều nói Bách Thái tử là Thái tử hiền đức, chỉ là vị Thái tử này cũng thực sự là cổ hủ a!



Cái gì gọi là bị cừu hận che mắt? Thế giới này nếu đều giống như Công Tôn Bách lấy ơn báo oán, vậy còn muốn cơ cấu quan lại làm cái gì? Cảnh sát hoàn toàn có thể nghỉ việc hết đi! Huống chi Công Tôn Bách tuân theo những điều này, sau cùng khiến cho hắn cùng Triệu Mạn âm dương lưỡng cách, người xấu như trước nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, căn bản cũng không có đưa đến bất cứ tác dụng gì, vậy thì có ý nghĩa gì? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)



Thái độ như vậy, trong mắt Hạng Quân Vãn là một loại thoái nhượng, là biểu hiện hèn yếu. Đối đãi ác nhân, nên chặt đứt nanh vuốt của hắn, đập hắn, cắt đầu của hắn, nhượng hắn không còn khả năng hại nhân mới được. Công Tôn Bách thua ở trong tay Công Tôn Nam, cũng là tính cách quyết định số phận, hảo một cái bi kịch.



“Cha, người yên tâm, con sẽ không ghi hận Thái hậu. Con hiện tại lo lắng duy nhất vẫn là cha! Cha thương tổn tới mình như vậy, đến tột cùng muốn làm cái gì?”




“Nàng bá đạo như vậy, ta nào dám làm chuyện gì có lỗi với nàng chứ!” Phượng Cửu lòng tràn đầy vui vẻ chống cằm lên trán Hạng Quân Vãn, khẽ nở nụ cười, “Ta hôm nay mới phát hiện nguyên lai Vãn Vãn của ta là một nữ tử rất đố kỵ! Thế nhưng, ta rất thích! Bởi vì nàng để ý ta, cho nên mới phải ghen như vậy! Khiến đáy lòng ta vui vẻ! Vãn Vãn, ta yêu sự ương ngạnh này của nàng!”



“Vãn Vãn, lòng ta cũng không lớn, một mình nàng đã lấp đầy rồi, cho nên nàng căn bản không cần lo lắng trong cuộc sống của chúng ta lại xuất hiện những người khác. Ta Phượng Cửu, cả cuộc đời, chỉ biết yêu một người là Hạng Quân Vãn nàng, thương nàng, cưng chìu nàng, bảo hộ nàng, coi chừng nàng, đến tận cùng sinh mạng mới thôi.”



Ngón tay của Phượng Cửu và Hạng Quân Vãn đan vào một chỗ, hắn nhìn ánh mắt của Hạng Quân Vãn, trịnh trọng, từng chữ từng chữ ưng thuận hứa hẹn. Người nữ nhân này, là hắn thiên tân vạn khổ mới lừa tới, tự nhiên sẽ hảo hảo cưng chiều, đem làm bảo bối mà che chở.



“Phượng Cửu, đây coi như là cam kết của ngươi sao?” Hạng Quân Vãn cũng không có như nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết tình cảm bị cảm động đến lệ nóng doanh tròng, nàng thủy chung đều vẫn duy trì lý trí đến cùng. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)



“Là lời hứa của ta, đối với nàng, cả đời hứa hẹn.” Phượng Cửu cầm lấy tay của Hạng Quân Vãn, hôn lên lưng bàn tay nàng, “Tin tưởng ta! Ta sẽ dùng tất cả năng lực của ta đem hạnh phúc cho nàng!”



Nếu Phượng Cửu nó “Ta sẽ biến nàng thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này”, Hạng Quân Vãn nhất định sẽ nghĩ hắn nói láo, nhưng hắn chỉ là giản dị nói một câu dùng tất cả năng lực của mình, khiến Hạng Quân Vãn bỏ đi lo lắng trong lòng.



“Được, ta tin tưởng chàng!” Hạng Quân Vãn rốt cục nở nụ cười. Nàng đến nơi đây, có một người cha thương yêu mình, có một nam nhân bảo vệ mình, nàng là một người may mắn!



“Vậy nàng đồng ý gả cho ta?”



Phượng Cửu nguyên bổn định đính hôn ở Cẩm thành, quay về Bàn Long thành đại hôn, không nghĩ tới ý tứ của Công Tôn Nam là ở Cẩm thành vì bọn họ chủ trì hôn lễ, điểm ấy khiến Phượng Cửu rất là vui vẻ. Chí ít, gạo nấu thành cơm, quay về Bàn Long thành, lão thái quân cũng sẽ không gây ra được cái phiền toái gì. Về phần Vân Tranh nơi nào, không đáng quan tâm. Mong muốn nàng ta có thể thành thành thật thật, bằng không, hắn không ngại để cho lưng của mình đeo thêm một mạng.



“Gả cho chàng, có thể, nhưng chàng phải đáp ứng ta một việc.” Hạng Quân Vãn mỉm cười, nhìn vào mắt Phượng Cửu.



“Đừng nói một việc, dù là mười việc ta cũng đáp ứng! Để cưới được lão bà, ta liều mạng!”