Đời Bình An (1972)
Chương 2 :
Ngày đăng: 02:44 20/04/20
Tôi không hề nghe tin tức gì về tiểu đội của anh, thậm chí là về anh.
Nhưng tôi vẫn luôn hi vọng, ngày nào đó...
Thời gian thấm thoắt trôi, đến đầu tháng tư năm 1973, phẫu sư đoàn chúng tôi có dịp quay lại rừng An Giang. Để rồi duyên phận lần nữa đưa đẩy, tôi và anh thật sự gặp lại nhau. Phong Khởi đứng trước mặt tôi vẫn cao lớn như thế, với làn da ngăm đen hơn, khuôn mặt nam tính ngày càng dày dạn, riêng nụ cười đó vẫn rất duyên và đôi mắt lấp lánh. Lúc nãy vào rừng tìm lá thuốc, tôi cảm nhận có cơn gió nhẹ thổi tràn đến, mát dịu trong lành. Khi về lại lán, chị Miên chạy tới báo tôi hay tiểu đoàn của anh Khởi đến kìa! Chạy vội tới chỗ anh, tôi không kịp thở.
- Tiểu đội trưởng, anh vẫn bình an.
- Tôi vui khi thấy đồng chí Hoa ở đây, sao cô gầy đi nhiều vậy?
Tôi năm nay mười chín rồi, cao hơn lần đầu chúng tôi gặp mà cũng gầy nhom đi. Chiến tranh thiếu thốn, làm việc đêm ngày, có ai không như tôi? Ngay cả Phong Khởi cũng gầy hơn xưa. Tôi chỉ cười lắc đầu. Đợt này tiểu đội anh có vài đồng chí bị trúng đạn nhưng nhẹ thôi, tôi thấy may vì anh không bị thương nhiều. Hai chúng tôi hỏi thăm nhau dăm ba câu, sau đó mỗi người có việc riêng. Kể từ lúc đó, lòng tôi cứ bồi hồi suốt, vì cảm nhận được sự hiện diện và hơi thở của anh ở đây.
Tối ấy, băng bó xong cho thương binh cuối cùng, chị Miên nói tôi về lán nghỉ cho lại sức, ở đây để mình chị trực cũng được. Tôi vừa rời lán vài bước, anh Khánh từ đâu đi tới, hình như đã chờ tôi khá lâu. Đứng dưới gốc cây nghe tiếng dế kêu ri rỉ, tôi nhìn anh lấy trong túi áo ra tờ giấy gấp tư, nói nhỏ nhẹ:
- Anh mới làm bài thơ, em mang về mà đọc.
Thời gian này anh Khánh hay viết thơ tặng tôi, những con chữ tràn đầy tình cảm, và tôi biết anh có tình ý với mình. Lần này tôi không nhận, bảo rằng:
- Đồng chí đừng chép thơ nữa, em không thích đọc.
- Thì em cứ giữ lấy cho anh vui.
- Em biết đồng chí nghĩ gì nên mới không muốn nhận.
- Hoa à, hổng lẽ em không hiểu tấm lòng của anh?
- Nhưng em đối với đồng chí chỉ như anh em, thôi em mệt rồi phải đi nghỉ.
Tôi quay đầu bỏ đi tuốt, nghe từ sau lưng tiếng thở dài của anh Khánh như đuổi theo mình. Trên đường trở về, tình cờ tôi bắt gặp Phong Khởi đi qua đi lại ở trước dãy lán của y tá nữ, chốc chốc anh cứ nhìn thứ gì đó trong lòng bàn tay. Khi tôi đi tới thì anh liền để tay ra sau lưng, tôi hỏi anh làm gì đứng ở đây, anh đáp:
- Tôi gặp đồng chí Hoa có chút chuyện, mà đồng chí vừa đi đâu về à?
- Em gặp đồng chí Khánh.
- Hai người thân thiết lắm hả?
- Tiểu đội trưởng đừng nói vậy, chúng em chỉ có tình đồng đội, với lại...
Tôi ngập ngừng, đối diện Phong Khởi giữ nguyên nụ cười như đang chờ câu nói tiếp theo kia, tự dưng tim đập nhanh khiến tôi lẩn tránh đôi mắt đó.
- Với lại em có người mình thương rồi...
Tháng tư là thời điểm hoa ô môi nở đẹp nhất, tôi đứng dưới bóng cây mát rượi, lòng thắc mắc Tiểu đội trưởng hẹn gặp mình có chuyện gì.
Một chùm hoa ô môi tươi hồng đưa ra trước mặt, tôi quay qua thấy Phong Khởi.
- Tặng em.
Hồi trước, anh Khánh cũng tặng hoa với chép thơ cho tôi đọc mà sao cảm giác lúc đó không giống với bây giờ, trong lòng rộn ràng sung sướng khi tôi chậm rãi đón lấy hoa anh tặng. Tôi hỏi anh hẹn em có gì hôn, anh bỏ hai tay vào túi quần mà cử chỉ cứ lúng túng thế nào, tiếp theo mới nói rằng:
- Sáng này nghe em bày tỏ, tôi bất ngờ lắm, rồi còn có nhiều người nữa nên tôi chưa kịp nghĩ phải nói gì và làm gì.
- Rồi giờ anh hẹn em ra đây để trả lời?
- Chứ em muốn nghe mà phải không?
- Em muốn nhưng anh không muốn thì em đành chịu.
- Vậy theo em, tôi nên đáp lời thế nào?
- Cái này em hổng giúp anh được...
Trả lời vu vơ và tôi cứ cúi nhìn chùm hoa trên tay, tôi không muốn anh thấy rõ sự mong mỏi chờ đợi trong mắt mình. Con người, hạnh phúc nhất là tình cảm được đáp lại, con gái như tôi càng muốn vậy hơn, muốn được anh thương... Tự dưng Phong Khởi với tay nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng kéo tôi lại gần hơn. Tôi đứng chỉ tới ngực anh, thế là phải ngước cổ lên nhìn, anh bảo có cái này cho em! Từ trong túi áo, anh lấy ra chiếc kẹp tóc xinh xắn, trên đó đính hai bông hoa nhỏ.
- Tôi cài lên tóc em nhé.
- Được.
Phong Khởi tháo dây chun cột tóc của tôi ra, mái tóc đen xõa nhẹ xuống vai áo bà ba, dù tôi gầy nhom mà mái tóc thề con gái vẫn dày đen mượt. Lúc anh cẩn thận kẹp lên tóc tôi, những cánh hoa ô môi hồng rơi xòa xuống vì gió thổi.
- Đêm qua định tặng em mà nghe em nói có người thương nên tôi đành giữ lại. Dạo trước trên đường ra quân, đi qua chợ trời, tôi nhớ tới em liền mua nó.
Anh kể giọng đều đều, trong tôi có niềm hạnh phúc lâng lâng khi biết anh cũng nhớ về mình giống như tôi nhớ về anh.
- Anh còn chưa trả lời mà tặng quà cho em sao?
- Tôi hẹn em ra đây, rồi làm như vậy, em không biết câu trả lời của tôi à?
- Em nghe đồng đội anh nói, cũng có nhiều cô thương anh nhưng anh từ chối.
- Nếu từ chối tôi sẽ nói ngay lúc đó, chứ rảnh đâu mà hẹn ra đây giống em. Từ cái lần em bất chấp chạy vào lán lấy đồ giúp tôi, thì tôi không quên được rồi...