Đời Bình An (1972)

Chương 4 :

Ngày đăng: 02:44 20/04/20


Tình hình đất nước khi đó chiến tranh vẫn đang tiếp diễn. Binh lính Việt Nam Cộng Hòa lẫn Quân giải phóng có dịp gặp nhau, nhưng dần dà hai phía phá vỡ những ký kết hòa bình trong Hiệp định Paris.



Để rồi ngày mười chín tháng giêng năm 1974, sự kiện chấn động diễn ra khi Trung Quốc bất ngờ chiếm đóng hoàn toàn quần đảo Hoàng Sa.



Không lực Việt Nam Cộng Hòa chuẩn bị năm phi đoàn phản lực F-5, đợi lệnh tại Đà Nẵng nhưng cuối cùng kế hoạch tái chiếm Hoàng Sa đã không được thực hiện, nguyên nhân là chính phủ Mỹ lên tiếng ngăn chặn kế hoạch này...



Sau sự kiện "Hải chiến Hoàng Sa 1974", vào tháng hai cùng năm, một chuyện "chấn động" khác xảy đến với tôi.



Ngày hôm đó, Phong Khởi có vẻ bất ngờ trước việc tôi xin nghỉ phép và đến đơn vị tìm anh. Sau khi hỏi han xong, mấy anh đồng đội liền đùa: "Thôi tụi mình để cho vợ chồng Tiểu đội trưởng được riêng tư đi", rồi kéo nhau đi mất. Ngồi xuống ghế dưới gốc cây, anh hỏi tôi đi đường mệt không, tôi lắc đầu. Anh lại hỏi tôi muốn ăn gì không, tôi cũng lắc đầu. Tôi thấy anh nhìn mình từ trên xuống dưới, hình như xem thử vợ có bị đau ở đâu, chắc do biểu hiện của tôi khác lạ quá.



- Em tới sao không báo anh biết trước?



- Tại có việc bất ngờ quá nên em muốn tới đây gặp anh.



- Bộ xảy ra chuyện gì à?



- Anh nè, nếu nhà mình có thêm một người nữa thì sao?



- Thêm một người? Vậy là ở nhà có chuyện chi hả?



- Ý em là nói vợ chồng mình ấy...



- Anh nghe nãy giờ mà không hiểu em nói gì hết.



- Là nếu giữa vợ chồng mình có thêm một người đó.



- Sao lại thêm một người? Mà đấy là ai? Ở đâu?



Chán Tiểu đội trưởng này ghê, tôi thầm nhủ rồi kéo tay anh qua đặt lên bụng mình, nói câu rõ ràng: Nó ở đây nè! Phong Khởi ở trước mặt tôi thừ ra một lúc, biểu hiện này giống y như cái lần anh nghe tôi bày tỏ vậy, bất ngờ và mừng rỡ đan xen. Anh nhìn chằm chằm tôi, tay sờ tới sờ lui trên cái bụng chưa nhô lên làm tôi nhột muốn chết, tiếp theo hỏi: "Thật hả?", ngay cả câu hỏi cũng chẳng khác hồi đó.



- Thiệt, qua em mới bị nôn, chị Miên thấy nghi liền nhờ bác sĩ Hiệu khám cho em. Sao nè, anh vui không? Có thích không?



- Vui chứ, vậy là anh có con rồi hử?



- Thì con anh đó, tới nhận đi.
Trước ngày giải phóng một ngày, tôi hay tin anh hi sinh...



***



Sài Gòn, tháng tám năm 1977.



Tôi ngồi trong một quán nước nhỏ bên góc đường công trường Lam Sơn, bên cạnh tôi là An Phương đang giương đôi mắt tròn xoe hiếu kỳ nhìn khung cảnh người người qua lại, lúc này đang là buổi sáng đầu thu mát mẻ vô cùng. Tôi ngồi đây tầm nửa tiếng rồi, khi tôi uống xong nửa ly nước cam thì chiếc ghế phía đối diện tôi được kéo ra, người đàn ông da ngăm đen, hơi thấp và ốm, nụ cười vui vẻ.



- Có phải chị Hoa, vợ anh Khởi hôn?



- Đúng là tôi, anh là người chiều qua gọi điện cho tôi hả?



- Phải rồi chị! Trời ơi may quá, cuối cùng tôi cũng tìm được chị!



Tôi thấy anh ta lau mồ hôi bịn rịn trên trán, gọi chủ quán cho ly chanh đường. Uống một hơi gần cạn hết ly, bấy giờ anh ta đưa mắt nhìn lại tôi, giới thiệu:



- Tôi tên Hiếu, hồi trước ở cùng đơn vị với anh Khởi, đúng hơn là cấp dưới ảnh.



- Không biết anh Hiếu gọi tôi ra đây có chuyện chi?



- Trước khi nói cái đó, tôi có thể biết giờ chị ở đâu, làm gì? Nửa năm rồi, tôi tìm đến nhà chị dưới Vĩnh Long mà nghe người ta nói má con chị dọn lên Sài Gòn rồi.



- Sau giải phóng, ở dưới đấy cũng khó khăn, tôi không tìm được công việc gì để làm, quân y như tôi trở về nhà cũng đâu được trợ cấp gì nhiều, rồi tôi có một chị hồi trước làm cùng đơn vị rủ lên Sài Gòn làm thợ may, tụi tui làm cũng tốt lắm nên tôi đưa má với con gái lên đây sống luôn. Nhà chỉ là do ba má hồi trước mua để lại, có hai gian, chỉ cho tui thuê một gian.



- Vậy hả chị, thế tôi cũng yên tâm. Bé năm nay nhiêu tuổi vậy chị?



- Cũng gần ba tuổi rồi anh.



- Nhìn bé giống anh Khởi quá nghen.



Anh Hiếu vuốt nhẹ cái má bầu bĩnh của An Phương, cười cười rồi nói tiếp:



- Hồi giải phóng tới giờ cũng hai năm rồi, thiệt tình tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ mắc công người còn sống đau lòng chị à. Là về anh Khởi...