Đôi Bờ Vực Thẳm
Chương 12 :
Ngày đăng: 06:07 19/04/20
“Dean, con có ý kiến gì không?” Dương Cẩm nhìn về phía con trai mình, trong nhất thời tranh luận ngừng lại, mọi người rất có hứng thú với ý kiến của vị ‘hoàng tử kim cương’ này.
Chu Trù biết mỗi câu nói của bản thân đều phải cẩn thận, không nên biểu hiện ra quá nhiều thiên hướng khác biệt, lời nói ra lại vừa không thể thiếu hụt ý nghĩa thực tế.
Lúc này, trong lỗ tai vang tên giọng nói trầm lãnh, là Leslie Elvis. Xem ra ban tin tức của Interpol đang nghe lén cuộc họp cổ đông này.
“Kim ngạch đầu tư cùng với người phụ trách đây là để nói sau, tôi chỉ muốn khẳng định xem khu quặng kim cương này còn đáng giá để chúng ta bỏ nhiều tiền như vậy ra mua hay không. Tôi không muốn bỏ ra nhiều tiền đi mua một cái mỏ kim cương đã bị người ta đào sạch.” Chu Trù mở di động của mình lên, trên đó là tin tức Leila gửi đến, cậu đem số liệu trong tin nhắn đọc ra, sau đó lần nữa đặt câu hỏi nghi ngờ về giá trị của mỏ kim cương này.
Sau khi Dương Cẩm nghe xong, liên tục gật đầu.
Sau khi hội nghị kết thúc, Chu Trù về lại trong phòng làm việc.
Leila đi vào, bộ dáng không khách khí đem một phần tư liệu ném lên trên bàn Chu Trù, “Hey, trong công ty mời một người chủ quản phòng tin tức mới, cậu có phải nên theo phép mà trò chuyện với anh ta một chút không.”
“Được thôi.” Chu Trù ấn đầu mày của mình, mở kẹp tài liệu. Ngay khi cậu nhìn thấy bức ảnh trên hồ sơ, quay mặt ra nơi khác bật cười.
Cậu nhấc điện thoại lên bảo với thư ký, “Làm phiền gọi chủ quản phòng tin tức Leslie Elvis tới phòng làm việc của tôi.”
Lá gan của phân bộ New York bọn họ cũng thật lớn, cư nhiên đem nhân tài tài hoa nhất đều đưa đến bên người cậu.
Mấy phút sau, Leslie đi vào. Đây là lần đầu tiên Chu Trù trông thấy bộ dáng mặc tây trang thắt cà vạt của anh ta.
Biểu tình của anh ta luôn lý trí không gợn sóng, phảng phất như Chu Trù ở trước mặt anh ta cũng chẳng qua là một đống số liệu mà thôi vậy.
“Xin chào, Leslie Elvis.” Diễn kịch tất nhiên phải diễn cho trót, Chu Trù một bộ dáng chưa từng gặp qua Leslie, “Tôi là Dean Dương.”
Đầu ngón tay của Leslie và cảm giác anh ta mang đến cho người ta lạnh lẽo y hệt nhau.
“Xin chào cậu.”
“Tôi chỉ là hiếu kỳ nhân tài cao cấp ở phương diện quản lý tin tức như anh thế nào lại lựa chọn Dương Thị chúng tôi chứ? Phải biết rằng chúng tôi là xí nghiệp trang sức.” Chu Trù nhìn Leslie. Khi cậu còn ở Thụy Sĩ tĩnh dưỡng đã từng gặp người đàn ông này, tất cả của anh ta cứ giống như núi tuyết Thụy Sĩ đầy cảm giác xa cách, cũng bởi vậy mà mang theo một chút khí tức thần bí.
“Bởi vì cậu sẽ cần đến tôi.”
Câu nói này một lời hai ý, hiện giờ bất kể mình làm Dean hay là làm Chu Trù đều cần sự giúp đỡ của Leslie. Tốc độ của anh ta đối với nắm giữ tin tức khiến người ta thán phục.
Lúc này máy bay gặp phải một trận lắc lư nho nhỏ, ngay sau đó trong loa phát thanh bày tỏ bởi vì nhiên liệu máy bay bổ sung không đủ, bọn họ theo đường cũ trở về New York.
Tin tức này khiến mọi người đều chấn kinh, nhất là hành khách khoang phổ thông vô cùng phẫn nộ, không những kêu la mà còn nổi lên tranh chấp cùng phi hành đoàn.
Mà trong cả cái khoang hạng nhất này chỉ có Chu Trù và Leila cộng thêm Anson cùng Richard.
“Làm sao có thể là nhiên liệu máy bay bổ sung không đủ? Chúng ta còn chưa bay ra khỏi lãnh thổ nước Mỹ đâu.” Leila cau mày lại, một phen túm cô tiếp viên hàng không qua, “Cô đi hỏi rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì!”
Thính lực của Chu Trù luôn luôn nhạy bén hơn người khác, cậu có thể cảm thấy được bầu không khí bất an trong cả cabin.
Hai phút sau, cô tiếp viên nọ trở lại, câu trả lời của cô ta giống hệt với loa phóng thanh trong cabin, cô dốc hết sức lực giả bộ thần thái bình tĩnh, thế nhưng Chu Trù lại nhìn ra được tình tự thấp thỏm thậm chí gần như là sợ hãi của cô.
“Ngài Lorenzo… Ngài sẽ không phải là cài bom ở trên chiếc máy bay này đấy chứ? Chu Trù một câu nói giỡn khiến bả vai cô tiếp viên nọ run bắn lên.
“Richard, chúng ta có cài bom trên máy bay sao? Tôi thế nào lại không biết nhỉ?” Anson một bộ vô tội nhìn về phía Richard.
“Không có, thưa ngài.”
“Thế nhưng…” Anson xoa cằm nhìn cô tiếp viên kia, “Từ biểu tình của quý cô này xem ra, trên chiếc máy bay này hình như thực sự có bom a.”
Nhất thời, cả khoang hạng nhất chỉ còn lại tiếng hít thở.
Leila buông tạp chí xuống, bàn tay che lại mắt mình. Động tác này biểu thị “Chu Trù, đừng quên cậu là ai”.
Chu Trù trong lòng sáng tỏ, bất kể người cài bom là ai, Anson tuyệt đối sẽ không để bản thân bị nổ chết, hơn nữa hiện tại đã phát hiện ra có bom, nếu qua được vụ nổ thì cũng bị rơi chết còn đâu. Thế nhưng Dean Dương chính là quý công tử bộ dáng ngậm chìa khóa vàng, làm sao đã gặp qua loại tranh đấu này?
“Hê… Tôi chỉ là nói giỡn mà thôi…” Chu Trù cau mày nhìn cô tiếp viên nọ lộ ra biểu tình ‘hết thảy đều là đùa thôi’, “Trên chiếc máy bay này sẽ không thật sự có bom chứ?”
Cô tiếp viên che giấu nụ cười khó coi, “Ha ha, câu nói đùa này xác thực có chút dọa người. Nhưng tôi thực không nghe nói trên máy bay có bom gì cả.”
Chu Trù cố ý kéo vạt áo mình, dường như là tự an ủi bản thân, “Tôi đã bảo không thể nào có bom…”
“Thế nhưng…” Anson nhướn đuôi mày lên nhìn chằm chằm cô tiếp viên nọ, có rất ít người có thể chịu đựng được ánh mắt của anh, “Tôi vì sao lại cảm thấy thực sự có bom nhỉ?”
Cô tiếp viên hàng không lùi về phía sau một bước, va phải chỗ ngồi của Richard, đối phương trực tiếp tóm lấy cánh tay cô, trầm giọng nói, “Cô tốt nhất nên nói ra tình hình thực tế.”