Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 20 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


Cô ngồi xuống bên người cậu, im lặng tựa hồ cũng đang cảm thụ rốt cuộc là điều gì khiến Chu Trù lộ ra biểu tình bình tĩnh an dật đến vậy.



Lúc lâu sau, Chu Trù mới trở mình một cái, một tay chống đầu, ngước mắt nhìn sang Eva bên cạnh.



Cô mặc kỵ trang bó người màu đỏ sẫm, bốt da hươu màu nâu, nhỏ xinh như cũ, lại có thêm mấy phần anh tư mạnh mẽ.



“Cô hôm nay thực xinh đẹp.”



Chu Trù nhẹ giọng nói.



Eva cười, duỗi tay nhéo nhéo chóp mũi cậu, “Rất nhiều người đều từng khen ngợi tôi xinh đẹp, hôm nay cậu nói câu ấy lại khiến người ta cảm thấy thật lòng nhất.”



“Tôi nghĩ có một ngày tôi già đi, liền nằm dưới tán cây như vậy. Thái dương ấm áp, trước mắt là một mảnh xanh thẳm và xanh biếc giao hòa với nhau. Tôi chẳng cần nghiêng người nhìn, cũng biết được cô ấy của tôi ngồi ngay bên cạnh.”



“Dean, cậu thay đổi rồi.” Ngón tay Eva xuyên qua sợi tóc của Chu Trù, “Trước đây cậu chính là một đứa trẻ, luôn muốn sự chú y của người khác.”



“Vậy còn hiện tại thì sao?” Khóe miệng Chu Trù khe khẽ nhếch lên, lộ ra mấy phần dáng vẻ con nít.



“Hiện tại, cho dù cậu an tĩnh đứng ở nơi đó, cũng sẽ có người nhịn không được mà dõi theo cậu. Cậu bắt đầu hướng đến bình yên, bắt đầu hưởng thụ những chi tiết người khác không xem trọng.”



“Bị cô nói như vậy, hệt như tôi đã già rồi ấy.”



“Đồ ngốc, thành thục và già cỗi là hai khái niệm khác nhau.”



Chu Trù cười, “Cô cũng nằm cùng tôi một lúc chứ?”



Eva gật gù, lộ ra thần thái dịu dàng khó có thể phát hiện, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Chu Trù.



Thời gian không biết đã qua bao lâu, thẳng đến khi Chu Trù cảm thấy hơi lạnh mở mắt ra mới phát giác ấy vậy mà đã đến thời điểm mặt trời lặn.



Ánh chiều tà màu cam vỗ về mảnh đồng xanh này, tựa như trang sách trong gió nhẹ lật lên.



“Eva, Eva! Tỉnh lại nào!” Chu Trù đẩy đẩy người phụ nữ bên cạnh.



“Ưm?” Eva mở mắt chống người dậy, “A, không cẩn thận liền ngủ thiếp đi mất…”



“Phải a.” Chu Trù liếc mắt, nhìn ngựa của hai người đứng dưới ánh tịch dương, bình lặng mà tuấn mỹ.


Nhịp tim của Chu Trù dừng mất nửa nhịp. Cậu rất ít khi cách Leslie gần như vậy. Hơi thở hắn gần trong gang tấc, mà xúc cảm của ngón tay hắn vẫn lưu lại trong làn tóc của Chu Trù.



“Cảm ơn kiến nghị của anh.”



Bữa tiệc sinh nhật của Carter Lippman hôm ấy, Eva khoác tay Chu Trù đến tham dự.



Gia tộc Lippman cũng là phú hào xếp ba tốp đầu của New York, kết quả phán xét cha của Carter đưa xuống, dẫn tới không ít chấn động cho cổ phiếu của Western Union Airlines. Khu nhà cao cấp của Carter càng thêm xa hoa, trang hoàng phô trương hơn so với Dương thị. Chu Trù từng thấy qua không ít nhà ở của phú hào, nhưng phải nói phẩm vị tốt nhất, vậy mà vẫn là cái tên Anson Lorenzo kia.



Carter đặc biệt ra cửa nghênh tiếp, vào ánh mắt đầu tiên trông thấy Chu Trù, nét cười không tự nhiên mà thoáng sượng lại.



“Hoan nghênh đã đến!” Cậu ta ôm Eva, hai người mặt kề mặt hôn má.



“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” Eva cố ý kéo chặt Chu Trù, nói thầm bên tai cậu, “Carter có thể có không ít tác phẩm nghệ thuật sưu tầm, hôm nay cậu có thể mở mang tầm mắt một chút rồi.”



Chu Trù biết nguyên nhân Eva biểu hiện thân mật như vậy chính là muốn nói cho Carter, sau này tận lực đừng có tìm Chu Trù gây phiền toái nữa.



Carter đương nhiên xem hiểu loại ám hiệu này, cậu ta chủ động bắt tay với Chu Trù, “Cậu Dương, hi vọng cậu hưởng thụ rượu ngon và thức ăn hôm nay.”



“Đương nhiên.”



“Yo, Eva. Không nghĩ đến cô ấy vậy lại mời Dean làm partner của cô, hại tôi từ khi nhận được thiệp mời của Carter thì bắt đầu cứ chờ điện thoại của cô mãi.” Thanh âm của Anson vang lên sau lưng họ, khiến cho bọn họ đồng thời quay đầu.



“Anson.” Eva buồn cười mà nhún nhún vai, “Ai chẳng biết là anh nói dối đến độ không cần bản nháp chứ.”



“À ha, cơ mà quan trọng nhất chính là, tôi càng hi vọng người Dean khoác tay là tôi.” Vừa nói, Anson vừa tiến lên phía trước, khoác lên một bên vai kia của Chu Trù.



Đôi mày của Carter run run, Chu Trù biết cái cậu này chỉ sợ đang hận đến ngứa răng. Nếu không phải Anson bỏ đá xuống giếng trong vụ phán xét cha cậu ta, khiến cho nỗ lực cậu ta làm vì cha mình toàn bộ đều rơi vào khoảng không.



Điều Chu Trù chân chính kinh ngạc là, Carter vì sao còn muốn mời Anson đến sinh nhật mình tụ tập nhỉ? Hay là nói cho dù hai người không đội trời chung cũng không hẳn là kẻ địch vĩnh viễn?



Tiến vào trong căn nhà cao cấp, Chu Trù xem như bị chấn động rồi. Trong nhà trang hoàng xa hoa lộng lẫy, nhưng hoa lệ giống như phù điêu hoàng cung nước Pháp, đèn treo trên đỉnh sản phẩm chất lượng tuyển chọn của Áo, giá nến tạo ra từ vàng ròng bạc ròng, cho đến nhân sĩ thượng lưu ăn vận ưu nhã đầy sảnh. Carter bỏ ra đủ vốn gốc vì sinh nhật của mình, để loại bỏ ám ảnh mang đến cho gia tộc khi cha vào ngục, cũng để chứng minh với xã hội thượng lưu nhà Lippman vẫn tài lực hùng hậu như trước.



“Tôi chỉ thích sự khoa trương của Carter.” Anson nhấp một ngụm vang đỏ cao cấp, cả mặt biểu tình hưởng thụ, “Mặc dù cậu ta cũng chẳng hiểu được thưởng thức những thứ xa xỉ này.”



Chu Trù phóng mắt quét qua toàn bộ khách khứa, William Goodwin lững thững đi tới, trong con ngươi màu lam xám tràn đầy ý cười, “Lâu rồi không gặp, Dean.”



“Không tính là lâu lắm.” Biểu tình của Chu Trù lễ độ nhưng lại lạnh nhạt. Cậu đương nhiên sẽ không quên lần gặp mặt trước của cậu và William tan rã trong không vui, người đàn ông này thế nhưng vì thăm dò quan hệ giữa mình và Anson mà cưỡng hôn mình. Khi ấy nếu như người đứng ở đó là Chu Trù không cần che giấu thân phận, William sớm đã bị dần thành cái bánh thịt rồi.