Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 22 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


“Không cần.” Chu Trù loạng choạng đứng dậy.



“Thật ra tôi muốn nói với em, thời điểm nhìn em và Eva khiêu vũ tôi liền có chút ghen tị. Rất muốn đem em tới một căn phòng không người, nắm lấy tay em cùng em khiêu vũ, thời gian giống như la bàn không ngừng xoay tròn.” Thanh âm của Anson nhự như không tồn tại.



“… Anh không cảm thấy tình huống hiện tại này không thích hợp nói những điều đó sao?”



Carter chuẩn bị một gian phòng khách cho cậu, cậu đứng trước tấm gương trong phòng vệ sinh, nhìn bản thân ở trong gương. Cậu đột nhiên phát giác đã không nhớ rõ được mình bộ dáng ban đầu của mình là gì nữa.



Máu tươi trong tay xuôi theo dòng nước trôi vào bồn rửa tay, biến mất không nhìn thấy nữa.



Chu Trù ra khỏi toilet, lại trông thấy trên giường phòng nghỉ đặt một chiếc sơ mi sạch sẽ, chất lượng tốt, thiết kế ưu nhã mà không phô trương. Phẩm vị này rõ ràng không phải của chủ nhà Carter.



“Thích không.” Anson tựa vào cửa hỏi.



Chu Trù không chút để ý mà cởi tây trang dính máu của mình xuống, gỡ cúc áo sơ mi, quay lưng về phía Anson, lộ ra tấm lưng đầy vết thương. Vết sẹo lưu lại trong vụ nổ bom tuy không nói được là nhìn mà phát hoảng, thế nhưng bị những vết thương nhỏ nhặt khác làm nổi bật lên, khiến người ta cảm thấy con mắt đều đau đớn.



“Là sẹo lưu lại trong lần nổ bom kia sao?” Anson nhẹ giọng hỏi.



“Đúng vậy.” Chu Trù không nhanh không chậm cài lại cúc áo, mất tự nhiên cơ bắp căng thẳng, bởi vì cậu cảm thấy được Anson đến gần.



Đối phương thế nhưng từ phía sau ôm lấy cậu, Chu Trù lạnh giọng nói, “Ngài Lorenzo, cái ôm này của anh tôi thấy cũng không phù hợp đi.”



“Vì sao?” Anson phủ lên bên tai Chu Trù, hơi thở ấm nóng quét qua vành tai cậu.



“Tôi không phải phụ nữ.” Chu Trù rất muốn một cú quật vai đem đối phương quẳng xuống, nhưng cậu biết Anson Lorenzo thân thủ rất cao, quan trọng nhất chính là ngộ nhỡ mình xuất thủ khiến đối phương nghĩ đến điều gì đó, vậy thì nhọc công phí sức rồi.



“Cái này không liên quan đến là nam hay nữ.” Anson nhè nhẹ hít vào một hơi, dùng ngữ điệu như ngâm nga nói, “Tôi có đôi khi nghĩ, tôi đối với em quan tâm như vậy, có phải bởi vì em đã từng cùng cậu ấy trải qua một vụ nổ hay không.”



“Cái gì?” Chu Trù khe khẽ run, trái tim đập loạn lên.




“Ưm…” Chu Trù liền nằm trong nước nóng ngủ thiếp đi.



Leslie duy trì tư thế ngồi nghiêng, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên vết thương trên vai Chu Trù. Thời gian chìm đắm trong vẻ dịu dàng trong ánh mắt của Leslie.



Mấy ngày sau, Chu Trù nhận được điện thoại Eva gọi tới.



“Tôi bị thương đấy, cậu không phải nên đến thăm tôi một chút sao?” Trong thanh âm của đối phương hàm chứa ý cười.



“Tôi đương nhiên muốn tới thăm cô, buổi chiều thế nào?” Chu Trù không tìm cớ dư thừa cho mình.



“Được a, nhớ mang mãn thiên tinh cho tôi. Không biết tại sao, chính là rất muốn ngắm loại hoa này.”



“Không vấn đề.”



Buổi chiều, Chu Trù đi mua một bó mãn thiên tinh lớn, đi tới bệnh viện Eva đang ở.



Cô ở trong phòng bệnh VIP, cả một tầng lầu đều được dọn sạch, vệ sĩ trùng trùng, trước khi bước vào phòng bệnh của Eva, Chu Trù bị bọn họ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt một phen, ngay cả đồng hồ và chìa khóa đều lấy xuống.



Đi vào phòng bệnh, Eva tựa ở nơi đó, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, nhưng đôi mắt lại cực kỳ có tinh thần, cô hơi hơi dang hai tay với Chu Trù, “Ô, Dean.”



“Chào, cô đỡ chút nào không?” Chu Trù hôn nhẹ má cô.



“Cảm ơn cậu đã cứu tôi, nếu như không có cậu, viên đạn kia đã trực tiếp xuyên qua đầu tôi rồi.” Eva cười lên.



“À ha, tên sát thủ kia nổ súng quá sớm.” Chu Trù gật gù cười.



“Không, là do cậu phản ứng quá nhanh. Tôi hỏi qua vệ sĩ của tôi, cho dù là bọn họ cũng chưa chắc có thể làm được như cậu xốc khăn trải bàn lên đánh lạc hướng sát thủ, không làm được dùng dao ăn phi trúng mu bàn tay hắn, không làm được sau khi hắn đoạt được súng lục bình tĩnh mà một phát đã bắn trúng. Hết thảy đối với cậu mà nói cứ tự nhiên như phản ứng có điều kiện vậy. Quan trọng nhất chính là, cậu không hề hoảng sợ.” Biểu tình của Eva thản nhiên.