Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 3 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


Chu Trù khẽ hừ một tiếng.



Anson đem một món đồ hình cúc áo đặt ở trước mặt Chu Trù, “Bởi vì tôi không thể nói, cho nên cậu chỉ có thể tự mình đi nghe thôi.”



Chu Trù tự nhiên hiểu rõ Anson khẳng định sẽ không tốt bụng cung cấp tin tức cho Interpol như vậy, “Thế nào, vụ nổ đó là món quà Massive tặng cho anh sao?”



“À, đúng vậy…” Anson bày ra vẻ mặt thương tâm, “Phải biết rằng bức tranh hiện đại đó là thứ yêu thích nhất của tôi, nếu không thì tôi cũng chẳng đem nó treo trong phòng khách đâu.”



“Cho nên anh muốn báo thù vì bức danh họa đó ư?” Chu Trù nhướn mày, có một chút cảm giác sắc bén.



“Đúng thế.”



“Cảm ơn bữa tối của anh, và cả cái này nữa.” Chu Trù cầm món đồ trên bàn lên, cái đó hẳn là bộ phận thu tiếng của máy nghe lén, nếu như là sản phẩm được tạo ra bởi nhà Lorenzo, chất lượng tuyệt đối có thể đảm bảo.



“Không thể cùng tôi trò chuyện đôi câu nữa sao?” Anson ngước đầu, ngũ quan của anh quả thực khá tinh xảo, Chu Trù thầm tiếc nuối khuôn mặt này thế nào lại sinh ra trên người một tên ác ôn chứ.



“Không thể. Anh muốn nổ sập chung cư của tôi không?” Chu Trù đầu cũng không ngoảnh lại mà đi, “Cảm ơn món bít-tết mà anh đã mời.”



Khi đi sát qua bên người Anson, đối phương túm lấy cổ tay cậu, “Trên người cậu có một cỗ mùi hương rất thơm.”



“Tôi trước giờ không dùng nước hoa.” Chu Trù hơi dùng sức, đối phương lại chẳng lơi tay.



Anson khép mắt tinh tế thưởng thức một phen, “Hẳn là mùi hương của nước bôi sau khi cạo râu.”



“Vậy sao? Anh cũng có thể mua một chai dùng thử, trong siêu thị bên cạnh có đó.” Chu Trù rút tay mình về.



Không cần nói, Anson cũng biết cậu nhất định là đi tìm Gwen, anh chậm rãi ngoắc tay với nữ phục vụ, thanh toán hóa đơn.



Ngồi vào trong xe, Richard mới chậm rì rì mà nói, “Thưa ngài, tiếp theo đi đâu.”



“Đi Daniel Boulud. Tôi chưa ăn no.” Anson chẹp chẹp lưỡi.



“Thưa ngài, tôi đã sớm bảo rồi, loại nhà hàng bình dân này không thích hợp với ngài đâu.”



“Nhưng mà có thể kéo gần khoảng cách của tôi và Chu Trù.” Anson một bộ dáng ‘tôi không thể không nhịn’.



“Như vậy là ngài yêu vị cảnh sát quốc tế đó rồi sao?”
“Trước hết, cấp trên yêu cầu đảm bảo sự an toàn của Anson, bởi vì anh ta còn có giá trị rất lớn. Mặt khác, nếu như cậu thực sự không cẩn thận đánh chết tên đó, nhà Lorenzo nói không chừng sẽ dùng bom nguyên tử cho nổ tổng bộ của chúng ta đó, sau đó đem cảnh sát quốc tế toàn cầu từng người từng người toàn bộ giết chết.”



“Thực đáng sợ.” Chu Trù làm bộ run rẩy.



“Cho nên cái chuyện ‘không cẩn thận’ kia, tuyệt đối không được phát sinh.” Sắc mặt Gwen có chút buồn bực, xem ra hắn chịu đựng Anson Lorenzo đã lâu lắm rồi.



Cuộc đối thoại của Anson và Charles vẫn đang tiếp tục tiến hành, những chuyện nói đến đều là những thiết kế ở triểm lãm kim cương năm nay có chút tẻ nhạt, trà chiều của khách sạn nọ không còn ngon như trước, đại loại như vậy. Chu Trù nghe rồi cũng bắt đầu ngáp ra.



Vòng vo hơn một giờ, vẫn là Charles thiếu kiên nhẫn trước.



“Anson, tôi biết giao tình giữa anh và chính phủ nước N không tồi, bên tôi có chút hàng hóa tân tiến, không biết anh có thể giúp đỡ chuyển qua đó hay không?”



“Hàng hóa tân tiến?” Anson chống cằm nhìn đối phương, “Tôi biết Massive làm mậu dịch xuất nhập khẩu, chỉ là không biết hàng hóa tân tiến mà anh nói là cái gì, đồ hải sản sao? Tôi luôn rất thích ăn tôm hùm.”



“Anson, anh biết thứ tôi chỉ là cái gì mà.” Charles lạnh mặt đi.



“Anh không nói rõ là cái gì, tôi làm sao biết hàng của anh là thứ nước N cần chứ?”



Charles im lặng hai giây, liếc vệ sĩ bên cạnh một cái, bọn họ rất thức thời mà đi ra ngoài, nhưng Richard vẫn như cũ đứng ở phía sau Anson không chút động đậy.



“Thủ hạ của anh không thể rời đi sao?” Charles liếc Richard, có chút không vui.



“À, anh nói Richard à. Anh ta đương nhiên không thể rời đi, anh ta là không khí của tôi, không có anh ta tôi liền không thể hít thở được nữa.” Khi Anson nói ra cái lời buồn nôn này, mặt không đỏ hơi không hụt, “Anh yên tâm đi, cái người này anh ta ngoại trừ cái miệng ngậm chặt ra, tôi cũng không nghĩ ra còn ưu điểm nào khác.”



Charles hít một hơi, hai tay đan vào nhau.



“Được rồi, hàng của tôi là ba quả tên lửa S-92. Mỗi một quả giá trị vượt qua 20 triệu đô la Mỹ. Đây là tên lửa tốc độ siêu âm tối tân trên thị trường. Nếu như bán đi được, tôi sẽ chia cho anh 20% phần thu về. Điều kiện này đã rất ưu đãi rồi.”



Anson lộ ra biểu tình trầm tư, “Thượng đế ơi, đầu cơ súng đạn cũng không phải chuyện đùa đâu, anh cái người này không bị điên chứ?”



Charles cau mày, gã cũng không biết cảnh sát quốc tế đang ghi âm, chỉ cho rằng Anson đang giả vờ giả vịt muốn nâng cao phí ủy thác.



“22%, thế nào?” Charles cắn chặt khớp hàm, vẻ mặt như bị xẻo thịt.



Ai mà biết Anson một phen nắm chặt tay gã, một bộ chân thành không gì sánh được nói, “Charles, điều anh nói vừa rồi tôi liền coi như chưa nghe thấy. Nhìn khách sạn W này, sau khi anh mua lại cổ phần kinh doanh tốt biết bao. Căn bản là không cần đi làm cái chuyện buôn bán nguy hiểm như vậy để kiếm tiền đâu.”