Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 32 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


Trước khi rời khỏi phòng làm việc, Chu Trù nhận được một cuộc điện thoại đến từ Eva.



“Dean thân ái, tôi đụng phải một chuyện phiền não rồi.” Thanh âm của Eva có mấy phần ý vị làm nũng, nhưng Chu Trù hiểu giữa cậu và cô cũng chẳng hề có bất cứ ái muội gì.



“Ồ, nói ra nghe xem nào.”



Nếu không phải có cuộc gọi kia của Eva, Chu Trù và Anson chỉ sợ sẽ không dễ dàng rời khỏi “cung điện” của Bọ Cạp Đỏ như vậy. Bản thân coi Eva là bạn bè, mà Eva cũng cho cậu hồi đáp tương ứng.



Giữa bọn họ cũng không chỉ đơn giản là ai đã cứu ai, ai phải trả ai một phần nhân tình như vậy.



“Tôi đang chọn giày nhảy để khiêu vũ cùng cậu. Nhưng mà chúng đều quá xinh đẹp, tôi không biết chọn đôi nào mới tốt…”



Chu Trù không tự giác bật cười lên.



“Cô đang ở đâu?”



“Ở nhà.”



Chu Trù lại cười, “Đừng bảo với tôi cô mua một đống giày nhảy về nhà, không biết xỏ đôi nào mới hợp nhé.”



“Cậu đoán đúng rồi. Nguyện ý cùng tôi chọn một đôi giày nhảy, sau đó khiêu vũ một điệu tango không?”



“Không vấn đề.”



Chu Trù lái xe tới biệt thự của Eva.



Khi cậu được vệ sĩ áo đen đưa vào phòng khách, không tránh khỏi phải sửng sốt.



Eva đứng ở trung tâm của hơn trăm đôi giày nhảy, như là một vị nữ hoàng cao ngạo. Màu sắc rực rỡ khác nhau, kim cương màu tô điểm, ở dưới ánh đèn lấp lánh giống như các vì sao.



Chu Trù phát ra một tiếng kinh thán, Eva xoay người trông thấy Chu Trù thì lộ ra một nụ cười nhẹ, dẫm lên những khe hở trong đám giày cùng cậu ôm xã giao.



“Mau giúp tôi đi! Dean! Tôi thực sự không biết chọn đôi nào mới được.”



“Nếu là giày nhảy, ngoại trừ đẹp ra thì quan trọng nhất chính là thoải mái. Cô có thể xỏ chúng lên chân cùng tôi nhảy một điệu thử xem, xem xem đôi nào hợp với cô nhất.”



“Vậy tôi đây chẳng phải phải dành thời gian cả đời để khiêu vũ ư?” Eva lộ ra nụ cười ngây thơ.



Chu Trù cầm tay cô lên chậm rãi xoay một vòng.



“Vì sao cô không đổi sang một cách nói khác —— Cô phải dùng thời gian cả một đời cùng tôi nắm tay.”
Làm CEO của Massive, William cực kỳ có ý kiến với việc này, hắn yêu cậu chủ quản vận hành tự mình từ chức.



Xác thực, khách khứa lai vãng khách sạn W không giàu thì cũng cao quý, thang máy không ngừng xảy ra vấn đề, sau khi xảy ra vấn đề thế mà phải hai tiếng mới có thể giải quyết, nếu như là Chu Trù thì cũng sẽ làm chuyện tương tự William.



Người trông cửa đem xe của Chu Trù đậu ở cửa, William tự mình tiễn bọn họ rời đi. Nhìn chiếc xe của Chu Trù lái về đằng xa, trên mặt William lộ ra biểu tình tăm tối thâm trầm.



Hắn lần nữa đi trên chiếc thang máy đó trở về căn phòng trong khách sạn của hắn, móc di động ra gọi một cuộc điện thoại.



“Hey, anh Lorenzo, hôm nay anh biết tôi cùng ai dùng chung bữa tối không?”



Đầu kia điện thoại truyền tới nhạc khúc của Bach, thanh âm của Anson theo đó vang lên.



“Không phải cùng với thị trưởng sao? À, phải rồi, còn cả Dean nữa.”



“Tôi đã đoán được anh sẽ theo dõi mỗi lời nói mỗi hành động của cậu ấy. Bữa tối hôm nay không tồi, chỉ là sau khi kết thúc phát sinh chút ngoài ý muốn.”



“Vậy sao?” Thanh âm của Anson nghe không ra hỉ lạc, anh như cũ bảo trì tư thế ngửa đầu ngồi trên sô pha, nhắm hai mắt, ngón tay hòa theo âm nhạc nhè nhẹ gõ đệm sô pha.



“Bọn tôi bị nhốt trong thang máy, tôi có chút không thoải mái cần chút không khí trong lành, mà Dean và Leila giúp tôi phá nóc thang máy ra.”



“Anh nên cảm ơn bọn họ.”



“Đúng a, bọn họ ăn ý giống hệt như đặc công hoặc lính đánh thuê thường xuyên đi làm nhiệm vụ vậy.”



Ngón tay Anson chọc một cái, sau đó bật cười, “Anh sẽ không phải là không biết Leila vốn chính là Dương Cẩm mời đến làm vệ sĩ cho Dean chứ.”



“Ồ, là vậy à, tôi đột nhiên hâm mộ Dean đấy. Vệ sĩ của cậu ấy là một người phụ nữ có sức hấp dẫn, chẳng giống những người cả ngày cứ mặc tây trang đen bên cạnh người khác, khiến người ta không phân biệt rõ được bọn họ rốt cuộc là vệ sĩ hay là xã hội đen.”



Anson nhếch khóe môi, “Có cần tôi tặng anh mấy nữ vệ sĩ không?”



“Cảm ơn, tôi sợ mình sẽ chẳng còn mạng.”



Điện thoại gác máy, Anson ngoắc ngoắc tay với Richard.



“Thay tôi hẹn Dean cuối tuần này đến trường bắn.”



“Thứ cho tôi nói thẳng, cậu Dương hình như không thích ngài lắm.”



“Tôi tin anh có một vạn loại phương pháp có thể khiến Dean đến chỗ hẹn.” Anson tiếp tục khép mắt hưởng thụ âm nhạc.