Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 39 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


Marin hít vào một hơi, cảm xúc bình phục lại.



“Mặc dù tôi học thiết kế rất nhiều năm, nhưng mà trước kia chỉ là hứng thú yêu thích đối với thiết kế trang sức mà thôi. Thiết kế lần này tôi dùng mười hai vạn phần tâm ý, có thể được chọn hay không cũng không sao cả.”



“Chẳng qua nếu như có thể được chọn trúng, sau này cậu liền có thể phát triển trên con đường nhà thiết kế này rồi.” Chu Trù hít một hơi, “Marin, tôi nên mời cậu ăn một bữa, cầu chúc cậu có thể được chọn.”



“Hôm nay?” Marin ngây ngẩn cả người.



“Đúng vậy, hôm nay.”



Nếu như đổi những lúc khác, Chu Trù cũng không biết mình còn có cơ hội mời Marin ăn cơm không nữa.



“Được a!”



“Vậy tôi đi lấy xe. Đi thôi.”



Marin sờ sờ gáy ngượng ngùng nói, “Nhưng mà tôi là đạp xe đạp tới.”



“A?” Chu Trù ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười, “Được a, chúng ta liền đạp xe đạp đi ra ngoài.”



“Cậu Dương cũng có xe đạp sao?” Marin đi theo sau lưng Chu Trù.



“Tôi ngay cả xe hơi cũng có, tại sao lại không có xe đạp chứ?” Chu Trù mang theo Marin đi tới gara, ngay bên cạnh chiếc Porsche để một chiếc xe đạp. Chu Trù mặc quần áo hưu nhàn, cưỡi lên xe đạp đi ra ngoài.



Marin cưỡi một chiếc xe khác đi theo phía sau cậu.



“Chúng ta đi đâu?”



“Đi đến đâu hay đến đó!” Chu Trù xoay người lại cười một tiếng, xe thiếu chút nữa đụng vào cây bên đường, Marin nhìn tình cảnh này cũng theo đó cười vang.



Hai người đạp xe, xuyên qua những dòng xe dài dằng dặc, đi ngang qua cửa hàng lung linh. Gió mặc sức phất qua người họ.



“Marin! Thật ra thì đạp xe đạp còn thoải mái hơn lái xe thể thao đó!” Chu Trù cùng Marin dừng ở góc đường, vừa vặn là lúc đợi đèn xanh.



“Tôi không tin! Bao nhiêu người muốn lái xe thể thao kia kìa!”



“Khi cậu cưỡi trên xe đạp, gió trên toàn thế giới này đều là của cậu. Nhưng mà ngồi trong xe thể thao, thế giới cũng bị bao bọc lại, làm sao mà thoải mái cho được?”



Trong phút chốc đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Chu Trù cưỡi xe lao vụt đi.



“Chờ tôi với!” Marin theo sát phía sau cậu.



Hai người lại đạp xe qua mấy khu phố, Chu Trù chợt ngừng lại.



“Sao thế?”



“Cậu ngửi thử xem, thơm quá a. Tôi đói rồi.” Chu Trù nhìn bốn phía.



Marin liếc một cái liền tìm được quán nướng kia, “Ê, là mùi thơm bên kia truyền tới.”




Thẳng đến bệnh viện, Chu Trù được đẩy tới phòng giải phẫu. Căn cứ theo lời bác sĩ, Chu Trù thương tổn tới đại não, trong đầu xuất huyết, tình trạng nguy cấp.



Đêm khuya ngoài phòng phẫu thuật, chỉ có Marin ngồi ở chỗ đó. Trên tay cậu còn lưu lại vết máu của Chu Trù.



Sau nửa giờ, Dương Cẩm chạy đến bệnh viện, nửa người trên chống ba-toong run rẩy.



“Dean… nó thế nào? Đây là… chuyện gì xảy ra?”



Marin đã không nói được lời hoàn chỉnh nữa.



“Là… là tai nạn xe cộ… Tôi… tôi lúc xoay người… cậu Dương đã bị đụng thương rồi…”



Dương Cẩm được người bên cạnh đỡ ngồi vào trên ghế.



Đồng thời, Anson đang trong giấc mộng, đèn trong phòng chợt sáng.



Ánh sáng đột ngột khiến Anson vô cùng khó chịu mà đem chăn trùm lên đỉnh đầu.



Richard đứng ở cạnh cửa, trong tay cầm điện thoại, “Thưa ngài, cậu Dương… Dean Dương đã xảy ra chuyện.”



“Gặp chuyện không may?” Anson vén phắt chăn lên ngồi bật dậy, “Đã xảy ra chuyện gì?”



“Là tai nạn xe cộ. Trong đầu xuất huyết… vẫn còn đang cấp cứu trong phòng giải phẫu.”



Anson sửng sốt, hai giây sau lại hỏi, “Bệnh viện nào?”



“Thánh Anthony.”



“Thay tôi gọi điện thoại kêu toàn bộ bác sĩ khoa não tốt nhất New York tới đi!”



“Vâng, thưa ngài.” Richard dừng một chút, “Thưa ngài, ngài không đi sao?”



Anson cười giễu một tiếng, “Tôi đi hay không, cũng không sửa đổi được kết quả phẫu thuật. Nếu như cậu ấy sẽ chết, vậy thì tôi thà nhớ dáng vẻ lúc đẹp nhất của cậu ấy cũng không nguyện ý thấy thi thể… đã không có hô hấp của cậu ấy.”



“Đã hiểu.” Richard bắt đầu gọi điện thoại.



Anson như cũ ngồi trên giường, ánh mắt anh không biết nhìn về nơi đâu.



Giọng nam lạnh như băng từ trong miệng anh tràn ra.



“Em có phải… lại muốn khiến cho lòng tôi đau thêm một lần nữa hay không?”



Một đêm này là một cuộc tra tấn.



Bệnh viện nói cho Dương Cẩm nguy hiểm khi phẫu thuật rất lớn, điều duy nhất Dương Cẩm có thể nói chỉ là “Cứu lấy nó, bất kể thế nào cũng hãy cứu lấy nó”.



Lúc này, bác sĩ ngoại khoa não nổi tiếng nhất toàn nước Mỹ – D.T. đã tới Thánh Anthony. Hắn đã thay xong đồng phục giải phẫu, bệnh viện mừng rỡ với sự tham gia của hắn. Đội ngũ tiếp tục phẫu thuật cho Chu Trù trong nửa phút được toàn bộ tinh anh ngoại khoa não của New York thay thế.