Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 42 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


Cho nên, không thể tin tưởng một chút nào những điều anh ta biểu hiện ra.



Suy nghĩ của Chu Trù dừng ở một khắc đó, cho đến khi cửa được mở ra, có người đi vào.



“Tôi tưởng em còn muốn ngủ lâu hơn.”



Thanh âm kia khiến Chu Trù run bắn cả người, cậu xoay phắt người lại, đồng tử một trận co rút, cảm giác choáng váng ập đến, Chu Trù cứng rắn đem nó đè nén xuống.



“Anson… Lorenzo… anh tại sao ở chỗ này!”



Hiện thực cùng trí nhớ giao nhau.



Khóe môi Anson cong lên, đi tới, “Tại sao tôi không được ở đây chứ? Nơi này là nhà tôi mà.”



Lòng Chu Trù bị hung hăng nện một chùy, “Nhà anh?”



Nếu nơi này là nhà Lorenzo, như vậy mình làm sao lại ở chỗ này?



Chu Trù muốn lui về phía sau, Anson lại giữ lấy cậu.



“Em không nhớ sao? Em bị tai nạn xe cộ. Thương tổn tới đại não, có điều bác sĩ nói sau khi em tỉnh lại khả năng sẽ bị rối loạn trí nhớ tạm thời.”



Anson lúc này đeo một cặp kính không gọng, anh hẳn là đang lật xem báo, nghe được tiếng kêu của thiết bị cho nên chạy tới.



“…” Chu Trù nhìn Anson, bất chợt một phát tháo kính của anh xuống.



Anson đang muốn đi kéo cổ tay cậu, Chu Trù trở mình một cái vòng ra sau lưng Anson, cạch một tiếng bẻ gãy mắt kính, dùng một đầu sắc nhọn kề ở bên cổ Anson.



“Cấm động!”



Tất cả động tác của Anson ngừng lại, trên môi là một nụ cười yếu ớt.



“Tôi không động. Bác sĩ nói sau khi phẫu thuật não bộ, động tác của người ta cũng sẽ trở nên chậm hơn bình thường. Em quả thực chính là siêu nhân đấy, Chu Trù.”



Chu Trù cả kinh, cứ coi như Anson hoài nghi Dean Dương, nhưng mà cũng không lý nào lại đem mình liên tưởng đến Chu Trù “đã chết” a!



“Anh đang nói gì?”



Anson đang muốn đưa tay chạm vào Chu Trù, Chu Trù liền càng dùng sức áp chế anh, “Tôi bảo cấm động!”



Đầu nhọn đâm vào da Anson, mơ hồ rỉ ra tia máu.



“Thật thú vị… Tôi tưởng dùng mắt kính để giết người là tình tiết chỉ có trong phim ảnh mới xuất hiện thôi chứ.” Anson bình chân như vại, trong thanh âm không có chút cảm giác sinh mạng bị uy hiếp nào.



“Không cần hoài nghi, tôi sẽ giết anh. Nếu tôi gặp tai nạn xe cộ, như vậy tôi hẳn phải nằm trong bệnh viện, tại sao lại tỉnh dậy ở chỗ của anh?”



“Bởi vì tôi lén đưa em từ trong bệnh viện ra. Interpol quá lơi lỏng với em. Nếu như tôi không lén đưa em ra, chờ em khỏe lại tương đối rồi, tổ chức của em sẽ an bài cho em một thân phận mới, ngộ nhỡ em đổi lại gương mặt, tôi muốn tìm được em lại trở nên khó khăn.”



Chu Trù nuốt nước miếng, “Anh… làm sao biết tôi là Chu Trù?”



Bất thình lình, trời đất đảo ngược. Động tác của Anson sét đánh không kịp bưng tai, cổ tay Chu Trù bị chế trụ, Anson lật người đè trên người cậu. Cằm cậu đập lên đệm giường, Anson đem cậu lật lại, hai tay Chu Trù bị đặt ở hai bên đầu, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Anson đến gần mình.
Chu Trù ngâm mình trong nước, cậu hít sâu một hơi. Có thứ gì đó đã lỗi vị, cậu cũng không còn sức sửa đổi.



Nước nóng làm huyết dịch trong thân thể giãn nở ra, ngón tay nguyên bản chậm chạp cũng khôi phục một ít sức sống.



Nước ấm dần lạnh đi, cậu đưa tay kéo khăn tắm qua quấn quanh mình, trong khoảng khắc đi ra khỏi phòng tắm mới phát hiện Anson lại vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.



“Anh đang sắm vai bù nhìn trong ruộng lúa mạch sao?” Chu Trù lạnh lùng đi qua bên người Anson, mỗi một bước đều có cảm giác nhẹ bẫng như bước trên mây, cậu biết năng lực thăng bằng của đại não mình còn chưa hoàn toàn khôi phục.



Trong nháy mắt thất thần, cậu ngã sang một bên, Anson một phen giữ ở bên sườn thắt lưng cậu. Lực độ bàn tay của đối phương cách khăn tắm truyền tới, Chu Trù đang muốn lấy tay của đối phương ra, Anson liền ôm cậu lui về phía sau ngồi ở mép giường.



Bàn tay Anson phủ lên gò má Chu Trù, giống như là một kẻ độc tài đem mặt cậu xoay về phía mình.



Đó là một nụ hôn mãnh liệt, Chu Trù thậm chí không kịp phản ứng Anson là như thế nào ngậm lấy bờ môi của cậu. Anh mút mát mang theo ý vị bạo ngược, Chu Trù đưa tay hung hăng kéo tóc Anson muốn đem anh kéo ra, đối phương lại càng thêm càn rỡ. Bàn tay của anh đưa vào vạt dưới khăn tắm, điều sai lầm nhất của Chu Trù chính là nhấc chân muốn đạp đối phương, Anson đường hoàng chen vào giữa hai chân cậu.



Chu Trù không cách nào hô hấp, nụ hôn của Anson quyết tuyệt mà không chừa đường sống, ngón tay của Chu Trù gần như co quắp lại.



Khi Anson phát hiện sự bất ổn của Chu Trù, anh chống người lên, nâng hai má Chu Trù, tiêu cự của cậu đã mê ly.



“Nhìn tôi, Chu Trù! Hít thở! Hít thở!” Anson hoảng hốt, hơi thở của Chu Trù giống như là bị giam cầm trong ***g ngực, không cách nào thoát ra.



“Đừng dọa tôi! Chu Trù!”



Rốt cuộc, hô hấp của Chu Trù bình phục lại, Anson xụi lơ bên người cậu, “Em dọa được tôi rồi.”



“Fuck up!” Chu Trù muốn hung hăng tẩn đối phương một trận, nhưng không có một chút khí lực.



Mỗi buổi tối sau đó, Anson sẽ đến phòng này ở cùng cậu.



Ánh sáng từ ti vi nhoáng qua khuôn mặt của Chu Trù, “Anh định đem tôi giấu ở đây tới khi nào?”



Anson nhìn sườn mặt Chu Trù, “Ngày tận thế, thế nào?”



Chu Trù không để ý tới anh.



“Đồng nghiệp của em vẫn đang tìm em.”



“Bọn họ sớm muộn cũng sẽ tìm được tôi. Anh định làm như thế nào?”



“Ừm… tôi phải suy nghĩ thật kỹ.” Trong nụ cười trên môi Anson một chút ý vị khổ não cũng không có.



Chu Trù từ trên cổ tháo khối ngọc bội kia xuống, đưa tới trước mặt Anson, “Trả lại anh này.”



“Tại sao phải trả lại cho tôi? Người Trung Quốc không phải đều rất thích đeo ngọc sao? Nghe nói có thể ‘trừ tà’, còn có thể mang đến may mắn.” Không nghĩ tới Anson thế nhưng có thể rõ ràng mà nói ra hai chữ “trừ tà” này.



“Tôi đeo nó lên người, nhưng anh lại đang ở bên cạnh tôi. Đã nói lên khối ngọc này trừ không nổi tà.”



“Tại sao em ghét tôi như vậy?” Anson dùng điều khiển tắt ti vi, dáng vẻ muốn cùng Chu Trù hòa thuận tán gẫu.



“Anh là một kẻ xấu, còn tôi là một cảnh sát quốc tế.” Ánh mắt Chu Trù lại vẫn nhìn ti vi như cũ.