Đôi Bờ Vực Thẳm
Chương 45 :
Ngày đăng: 06:07 19/04/20
Đôi nam nữ kia trong cơn tuyệt vọng ôm đầu chung một chỗ, mà hết lần này tới lần khác những chiếc xe đâm tới lại đánh tay lái vào khoảnh khắc chỉ mành treo chuông lướt qua bên sườn bọn họ.
Đây chính là Anson, không ngừng khiến bọn họ rơi vào cảnh tuyệt vọng, rồi lại ngay trong nháy mắt cho bọn họ hi vọng nhỏ nhoi. Thật ra thì bọn họ sâu trong nội tâm biết kết quả phải đối mặt chỉ có một, trước khi kết quả đó đến chính là dày vò vô tận.
Chu Trù đi vào trong sân, Richard theo qua đó muốn ngăn cản cậu, ngay tại một cái chớp mắt đó Chu Trù một cú quật qua vai đem hắn quẳng xuống đất.
Xương cốt Richard bị ngã đến rời rạc cả ra, lúc bò dậy nhìn về phía Anson. Anson lắc lắc đầu với hắn ý bảo không cần ngăn trở Chu Trù.
Bởi vì Chu Trù đến, kia ba chiếc xe con màu đen đều tức khắc dừng lại.
Chu Trù đi tới bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ, dùng sức gõ gõ cửa sổ xe, đôi nam nữ ôm nhau không có chút phản ứng nào, sợ hãi đã tước đoạt tất cả giác quan của họ.
Chu Trù dùng sức đạp cửa xe một cái, người đàn ông trong xe mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Mở cửa.”
Người đàn ông nhìn thấy Chu Trù liền dại ra đó, hắn biết mình sẽ có hôm nay nguyên nhân chính là đêm đó đụng thương Chu Trù.
“Anh… anh…”
“Không muốn chết thì nhường tay lái cho tôi.” Thanh âm của Chu Trù lạnh như băng, đuôi mày cậu còn lưu lại vết sẹo khi bị đâm.
“Nếu như… bọn tôi ra khỏi chiếc xe này, bọn họ sẽ trực tiếp nghiền chết bọn tôi.” Người đàn ông nuốt nước miếng.
“Anh ra chỗ ngồi phía sau.” Chu Trù hất hất cằm, liếc về ba chiếc xe kia, “Đừng có lãng phí thời gian.”
Người đàn ông như được đại xá, bò đến chỗ ngồi phía sau. Chu Trù mở cửa xe, tiếng động cơ vang lên, xe thể thao màu đỏ lùi lại một chút, vô lăng xoay một cái liền lao đi.
Một cách rất bài bản, Chu Trù lái xe rất có kỹ xảo mà đụng vào đèn xe của chiếc xe đối diện kia, đâm cho nó xoay ngang ra, chắn phía trước hai chiếc xe đằng sau, còn chiếc xe thể thao màu đỏ lại nghênh ngang mà đi.
Richard đứng ở bên sân chỉ cảm thấy tình thế kinh hiểm, làm một dấu tay với Anson đang ngồi ở ghế khán giả.
Anson lại chỉ mỉm cười một cái.
Ba chiếc xe rất nhanh bắt kịp Chu Trù, không ngừng mang tính dò xét mà đụng vào đuôi xe cậu. Ca-mô của chiếc xe thể thao màu đỏ đích thật ra đã lỏng ra rồi, Chu Trù quẹo gấp một cú, làm nắp xe văng ra ngoài, văng trúng lốp trước của một chiếc xe trong đó.
Hai chiếc còn lại như cũ theo sát phía sau, chúng vì nhằm kìm kẹp Chu Trù mà tăng tốc chạy ở hai bên sườn xe cậu.
“A… a…” Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Chu Trù, đưa tay nắm lấy tay vịn trên nóc xe, cảm thụ cú húc khi có khi không của chiếc xe màu đen ở một bên, chỉ cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Người đàn ông ở chỗ ngồi phía sau nhìn trái nhìn phải, “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!”
“Anh muốn lợi dụng Interpol thay anh diệt trừ Cole Sean?” Chu Trù lạnh giọng hỏi.
“Tôi cảm thấy em nên đổi một cách nói khác —— là tôi vô cùng độ lượng nguyện ý hợp tác với Interpol. Tài sản phi pháp của người này đủ để mua lại một quốc gia, tôi cũng chỉ là hi vọng Interpol có thể nắm thật chắc cơ hội vét một khoản từ trên người lão, để cho cái này lão già kia cũng hưởng thụ trải nghiệm một lần chịu thiệt.” Nụ cười của Anson lịch lãm mà nho nhã, ở chốn thương trường sóng gió biến động và trong những giao dịch phi pháp này, người này có thể cười đến hôm nay, nụ cười của anh ta tự nhiên không đơn giản.
“Anh không sợ tôi đi với anh, sẽ dẫn tới sự hiểu lầm của Cole Sean ư?”
“Tôi đoán chừng lão sẽ mang theo một mỹ nhân tuổi trẻ hơn lão nửa thế kỷ làm bạn, như vậy tôi và em chung một chỗ ít nhất không khoa trương như lão đâu.”
Lúc này, Richard gõ cửa phòng.
“Thưa ngài, đồ trượt tuyết cùng dụng cụ lên núi ngài đặt mua đều đã đến.”
Chu Trù không khỏi buồn cười, “Thì ra là anh đã sớm lên kế hoạch ổn thỏa rồi.”
“Hi vọng ở nơi trời băng đất tuyết của Thụy Sĩ, em có thể chơi tận hứng.”
Sáng sớm hôm sau, Chu Trù cùng Anson từ sân bay quốc tế cất cánh bay tới Thụy Sĩ.
“Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Lúc máy bay cất cánh, Anson hỏi Chu Trù đã đeo chụp mắt ngồi ở một bên.
“Tôi cảm thấy rất không thoải mái, thanh âm đinh tai nhức óc, đầu tôi tựa như muốn nứt ra vậy. Ngài Lorenzo, có thể bảo máy bay dừng lại bay trở về New York không?” Chu Trù giả giọng sợ hãi.
Anson cười, “Trên máy bay tôi cho em đặc quyền đeo chụp mắt. Có một điểm em có thể yên tâm, chính là trên chiếc trên máy bay này không có cài bom.”
Đây là chuyên cơ của nhà Lorenzo, trên máy bay ngoại trừ Chu Trù, Anson cùng Richard, còn lại đều là vệ sĩ của nhà Lorenzo. Bọn họ khó có khi không mặc tây trang màu đen, mỗi người đều ăn mặc hưu nhàn, thật sự còn có người đang lật xem hướng dẫn du lịch Thụy Sĩ nữa, bọn họ giống như là một đám đội viên leo núi vậy.
Khi máy bay đáp xuống đất cửa khoang mở ra, một cỗ hàn ý thẳng mặt mà tới. Anson đem áo khoác thật dày choàng lên người Chu Trù, lúc này là mùa đông ở Thụy Sĩ.
“Thời tiết như vậy các anh còn có hứng trí đi trượt tuyết với cả leo núi, người có tiền quả nhiên khác biệt.” Chu Trù túm chặt cổ áo, không nghĩ tới Anson đột nhiên dừng bước lại ung dung nhìn cậu.
“Tôi nhớ em từng ở Thụy Sĩ tu dưỡng một đoạn thời gian, chưa từng đi leo núi hay là trượt tuyết sao? Hay là bận trở thành ‘Dean Dương’?”
Chu Trù thờ ơ lướt qua bên người Anson, mặc dù thời tiết giá lạnh, thế nhưng không nổi gió. Ánh nắng xuyên thấu qua mây mù, từ trên bầu trời xanh thẳm rọi xuống, khiến mảnh đất lạnh lẽo này thêm mấy phần ấm áp.
Đoàn người đi tới dưới chân ngọn núi Jungfrau nổi tiếng của Thụy Sĩ, nơi này có một khu biệt thự, cái gọi là khu nghỉ dưỡng của người giàu.
(Jungfrau (nghĩa: thiếu nữ): ở phía nam Thụy Sĩ)