Đôi Bờ Vực Thẳm
Chương 48 :
Ngày đăng: 06:07 19/04/20
“Ngài ấy hẹn Cole Sean cùng nhau chơi bài.”
“Anh không cần đi theo?”
“Tôi chỉ cần chăm sóc tốt cho cậu là được rồi.” Richard thái độ khiêm tốn như thường lệ.
Anson không gọi Chu Trù cùng đi, trên một trình độ rất lớn là bởi vì chuyện họ thương thảo không thích hợp để Chu Trù biết. Thế nhưng mà Chu Trù không hề nghi ngờ, thiết bị nghe lén của Interpol không chỉ an trí trên người Anson, nói không chừng trên người Cole cũng có. Tỷ như cặp kính không gọng của ông ta, cúc áo trên người ông ta, điện thoại di động của ông ta đều có thể bị Leslie động tay chân.
“Ngày mai có phải là muốn đi lên núi không?”
“Đúng vậy.” Richard cúi đầu, rót một tách cà phê nóng cho Chu Trù, “Cho nên trước khi lên đường cậu nhất định phải kiểm tra hết dụng cụ leo núi của cậu. Độ cao của ngọn núi này mặc dù không tính là quá cao, nhưng vẫn là sẽ tạo thành triệu chứng thiếu ôxi.”
“Yên tâm, thân thể của tôi rất khỏe mạnh. Anh nghĩ xem, bom nổ không lấy được mạng tôi, tai nạn xe cộ cũng không đâm chết tôi, ngọn núi tuyết này thì đã tính là gì.” Trong lời của Chu Trù có mấy phần đùa cợt mấy phần tự giễu, “Chẳng qua Richard à, anh không đi theo bên người Anson, không sợ anh ta gặp phải nguy hiểm gì sao?”
“Đối với ngài ấy mà nói, nguy hiểm lớn nhất cũng chỉ là yêu phải cậu mà thôi.” Biểu tình của Richard không chút nào gợn sóng, Chu Trù lại không khỏi mắc nghẹn.
“Yêu tôi?” Chu Trù đặt tay lên trán Richard, thở dài nói, “Có phải Anson hành hạ anh quá lâu, hành hạ anh đến độ cũng sinh ra ảo giác rồi hay không?”
“Nếu như cậu thừa nhận, nó chính là sự thật. Nếu như cậu không muốn tiếp nhận, thì cứ coi nó là ảo giác đi.”
Chu Trù không tỏ ý kiến. Dùng qua bữa sáng, cậu theo lệ mang theo ván trượt cùng gậy trượt đi ra ngoài trượt tuyết.
Cảm giác từ chỗ cao rơi thẳng xuống đúng thực là sảng khoái, càng khỏi phải nói Chu Trù kỹ thuật ổn định, thời điểm rơi xuống đất rất có phong phạm vận động viên chuyên nghiệp.
Một cô gái bận đồ trượt tuyết màu lam đi tới bên người cậu, vẫy tay cười, “Hi! Dean!”
Chu Trù tháo kính chắn gió xuống, lúc này mới nhìn thấy cô gái kia hóa ra là Paige.
“Hey, Paige! Cô thế nào lại không ở chung với Cole?”
Chu Trù cho rằng ván bài của Anson cùng Cole hôm nay kiểu gì cũng sẽ có Paige ở bên. Thế nhưng cô lại xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ ván bài đã kết thúc?
“Ván bài của họ vừa chán vừa lâu. Thật không dễ dàng tới núi Jungfrau một chuyến, tôi dĩ nhiên hưởng thụ thỏa thích phong cảnh núi tuyết nơi này rồi!”
“Ồ, cho nên cô vứt bỏ Cole.” Chu Trù trêu ghẹo.
“Ha ha, lần trước lúc theo cùng Cole liền phát hiện cậu là cao thủ trượt tuyết, hai chúng ta có muốn so một lần không?”
“Có thể, tôi nhường cô trượt trước năm giây.”
Chu Trù liếc mắt, Anson đang nháy mắt với cậu. Người này chính là cố ý nói những lời kia với Cole.
Bọn họ tiếp tục bắt đầu hành trình chậm rãi lên núi.
“Cưng ơi, đây là một loại thể nghiệm chưa từng có, tôi với em đi trên núi tuyết hoang vu không người, không phải để hưởng lạc mà là vì chinh phục bản thân.” Anson dùng ngữ điệu vô cùng văn nghệ nói.
“Chúng ta không phải là vì chinh phục bản thân, chỉ là vì tự ngược mà thôi.” Chu Trù đưa tay bắt lấy gậy leo núi Anson đưa tới, dùng sức một cái hai người rốt cuộc có thể sóng vai mà đi.
“Đứng dưới núi tuyết, chúng ta cho rằng mọi thứ đều thánh khiết xinh đẹp. Chờ chúng ta thân ở trong đó mới biết được sự tàn khốc của thiên nhiên.”
“Ngài Lorenzo, anh là đang dẫn chương trình chuyên mục địa lí tự nhiên của đài BBC sao?” Chu Trù có chút không nhịn được cái sự lảm nhảm của đối phương.
“Tôi chỉ là cung cấp một ít chủ đề thôi, có thể khiến trí óc em hoạt động, như vậy em cũng sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi.”
“Cảm ơn, tôi chỉ muốn yên tĩnh hưởng thụ quãng thời gian leo núi.” Chu Trù cũng không cảm kích.
“Em có từng nghĩ tới làm tình ở trong tuyết cảm giác như thế nào không?” Anson chợt dừng lại.
Chu Trù lại không dừng bước, “Chưa từng.”
“Giá rét cùng va chạm kích tình, vô cùng có hiệu quả phim ảnh.” Anson ba hai bước đuổi theo Chu Trù.
“Tôi sợ một bộ phận nào đó của anh sẽ bị đông thành gậy băng.” Lời của Chu Trù vừa nói xong, Cole ở phía trước cách đó không xa cũng bật cười.
Ước chừng lại hơn một giờ trôi qua, Chu Trù nghe thấy di động của mình phát ra tiếng “bíp” rất nhỏ, bọn họ đã tiến vào khu vực mất tín hiệu, thiết bị Leslie để Chu Trù mang theo được khởi động. Đó chính là một tháp phát tín hiệu cỡ nhỏ, có thể trợ giúp Chu Trù đem mọi tin tức ở nơi này truyền lại cho Leslie.
Mà căn lều Cole sắp xếp để đàm phán nằm ở vị trí ngoài năm trăm mét.
Cuối cùng ánh rạng đông đến.
Cole dừng bước, vệ sĩ ở một bên đưa cà phê nóng cho ông ta.
Anson nhắc nhở nói, “Này, Cole, caffeine sẽ làm tăng tốc độ máu chảy của ông, ông phải cẩn thận bất chợt máu chảy không thông khiến nhồi máu cơ tim đấy!”
Cole bị sặc. Anson lộ ra nụ cười đắc ý.
Ngay một khắc đó, ở vị trí cách xa trăm mét một chớp sáng lóe lên, Chu Trù phi thân xô ngã Anson.