Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 5 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


“Chúng ta đi đâu?” Chu Trù thong dong hỏi.



“Daniel Boulud, tôi vẫn luôn muốn đưa em đi nếm thử món trứng cá muối ở chỗ đó.” Ngón tay Anson vuốt qua tóc mái của Chu Trù, người kia liền tựa như thấy ôn dịch mà né ra.



Anson cũng không để bụng, chỉ lẳng lặng ngắm sườn mặt của Chu Trù.



Đến nhà hàng đó, Chu Trù lần đầu tiên lĩnh hội được cái gì gọi là đãi ngộ siêu cấp VIP chân chính. Đầu tiên là người quản lý nhà hànhg tự mình ra cửa nghênh tiếp, tự mình chuẩn bị phòng dùng bữa cho bọn họ, bếp trưởng tự mình chiêu đãi, ngay cả bố trí bàn ăn cũng ưu nhã phi phàm.



Chu Trù không thể không thừa nhận Anson Lorenzo là con người rất biết hưởng thụ.



“Chúng ta sống, chính là để hưởng thụ.” Anson cầm vang đỏ lên, khe khẽ mỉm cười với Chu Trù.



Tay phải giãn cơ bị thương đã sắp lành, cậu nâng ly rượu vang đỏ lên, tuy rằng không am hiểu thưởng thức vang đỏ, nhưng nhìn màu sắc này cũng biết giá trị không thấp.



Bữa cơm tối này xa xỉ đến cực điểm. Anson tựa hồ chính là vì muốn hạ thấp cuộc sống trước đây của Chu Trù, muốn cậu biết rằng thứ cậu ăn cậu uống trước đây đều chỉ là rác rưởi



Ốc sên kiểu Pháp thơm mà không ngấy. Vị thuần mỹ của gan ngỗng muối khiến người ta vị giác khó quên. Sự đong đầy của trứng cá muối vỡ ra trong khoang miệng khiến người tâm thần thư sướng.



Giữa bọn họ không có giao lưu gì khác, phảng phất như Anson cố gắng đem thời gian để lại cho Chu Trù tự mình lĩnh hội.



Khi điểm tâm ngọt sau bữa ăn được bưng lên, Anson nhìn đồng hồ của mình, “Đến lúc tôi nên nói cái bí mật kia của tôi cho em rồi.”



“Ồ, bí mật gì?” Chu Trù nghiêng mặt giả bộ rất có hứng thú nhìn Anson.



“Lúc em lần đầu gặp tôi, bức tranh hiện đại đó nổ tung.” Anson đưa tay chống cằm mình, giữa mắt mày có mấy phần hài hước.



“Khi ấy tôi không nên kéo anh, đây là quyết định hối hận nhất trong cuộc đời tôi đấy.”



“Quả bom đó là tôi tự đặt.”



“Hả?” Chu Trù thừa nhận bản thân thực sự sửng sốt.



“Tôi… muốn thử xem uy lực của nó ra sao, tôi đứng ở vị trí đó có bị nổ chết hay không.”
Trong cuộc triển lãm này vật trưng bày quý giá nhất đó là Nước Mắt Thần Mặt Trời ở chính giữa được đậy bằng ***g pha lê do bốn tên vệ sĩ thủ hộ. Đây là viên kim cương vàng lớn nhất trên thế hiện nay, chỉ là giá trị của viên đá không thôi đã cao đến chục triệu rồi.



Mark ngồi trước máy giám thị nói với Chu Trù, “Hey, người anh em, có thể lấy giúp chút đồ ăn đến đây không.”



“Cậu thế nào lại không bảo tôi giúp cậu lấy mấy viên kim cương đến nhỉ?”



Buổi triển lãm này tuyệt đối được xưng là bữa tiệc của thị giác. Không ít người mẫu nam nữ tuấn mỹ trình diện, trên người họ đeo trang sức do Dương Thị thiết kế, dáng vẻ liêu nhân.



“Dương Thị thật đúng là lớn mật, trang sức đeo trên người người mẫu cũng không sợ có đi mà chẳng có về?” Thanh âm của Mark nghe ra như là đang ăn bỏng ngô.



“Đồ ngốc, trên những trang sức đó đều có ký hiệu đặc thù, cho dù trộm được ra ngoài thì một khi bán đi liền bị tóm gọn. Món trang sức giá trị xa xỉ chân chính ngộ nhỡ bị trộm đi có thể được cắt ra bán đều đã được đậy kín ở bên dưới ***g pha lê rồi.” Chu Trù tốt bụng phổ cập tri thức giúp Mark.



Dean Dương lên đài.



Cậu ta so với trên ảnh có vẻ càng thêm chói mắt, giơ tay nhấc chân cũng là một loại phong độ. Tuy rằng nếu so tuấn mỹ thì cậu ta không sánh bằng Anson Lorenzo, nhưng nhất là nét ám muội như có như không trên khóe môi kia đã khơi dậy sự nhộn nhạo trong lòng người.



Mà người phụ nữ tóc vàng nhỏ nhắn chọc người thương yêu đang khoác tay cậu ta, chính là Eva Hoffsky.



Chu Trù thừa nhận chính mình kinh ngạc vô cùng, so với Anson, bộ dáng của Eva càng khó khiến người ta nghĩ đến cô ta là một kẻ buôn lậu vũ khí. Đặc biệt là ánh mắt của cô ta, vẻ thuần mỹ giống như ngấn nước.



Hội triển lãm tiếp tục, khách khứa vừa thưởng thức vừa bình luận đủ đường, đặc biệt là những người phụ nữ có mặt tỏ ra đặc biệt cao hứng. Không khó tưởng tượng người đàn ông bên cạnh họ làm thế nào đập tiền xuống lấy lòng bọn họ. Chu Trù bận gần chết, không ngừng bưng khay luồn lách giữa những người nổi tiếng, cẩn thận lưu ý mấy nhân vật mục tiêu.



Thẳng đến khi Mark nhắc nhở nói, “Hey, Chow. Dean Dương và Eva sắp rời khỏi hội trường rồi kìa.”



Chu Trù theo chỉ dẫn của Mark, trông thấy hai người đang tay trong tay đi ra khỏi hội trường. Cậu nâng khay đi ra cửa, có phải là khách khứa đem ly rượu đặt lên trên khay của cậu hay không, mà cậu chỉ có thể thật kiên nhẫn mà cười, mãi đến khi ra đến cửa.



Tiện tay đem chiếc khay đặt ở cái bàn cạnh cửa, Chu Trù nhìn bóng lưng của hai người kia. Cậu không thể bám theo quá gần, nếu để Eva nổi lên nghi ngờ thì liền công sức đổ bể ngay. Ở đây có vài gian phòng, là nơi để cho khách khứa nghỉ ngơi.



Thính lực của Chu Trù còn nhạy bén hơn người thường, cho dù ở cự ly này, cậu vẫn có thể mơ hồ nhận biết được nội dung cuộc nói chuyện của Dean Dương và Eva.



“Eva, vì sao tôi không thể chứ?” Gọng nói của Dean Dương có mấy phần nài nỉ, xem ra cậu trai trẻ anh tuấn này cũng phải quỳ gối dưới sức hấp dẫn của Eva rồi.