Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 67 :

Ngày đăng: 06:08 19/04/20


“Đó là việc phụ nữ mới làm, tôi thì không.” Anson khẽ nở nụ cười, Eva hỏi một vấn đề tương đối ngây thơ.



“Điều này nói rõ anh vẫn chưa đủ yêu cậu ấy.”



“Cậu ấy không phải thứ mà tôi dùng mọi thứ là có thể trao đổi được. Tôi không biết giành lấy cậu ấy như thế nào, Eva. Cậu ấy có lúc cứng rắn đến mức có thể chống đối tôi mà tôi không biết làm sao, thỉnh thoảng lại yếu ớt khiến tôi không dám đến gần. Tôi biết cậu chỉ là một cảnh sát quốc tế ngoan cố và có nhẫn nại hơn người bình thường một chút mà thôi, người như cậu ấy trên đời có rất nhiều rất nhiều. Có lẽ một lúc nào đó, tôi sẽ không còn mê đắm cậu ấy như vậy nữa.”



“Anh đang tự an ủi thôi. Anh còn ngoan cố hơn Chu Trù, còn cả có sự nhẫn nại nữa.” Đầu ngón tay Eva điểm lên trán Anson một cái, “Mê đắm chỉ là một loại trong số tất cả cảm xúc thôi. Anh ở trước mặt cậu ấy cảm thấy không biết làm sao, đối với anh mà nói loại mê đắm này quá sâu sắc. Có người bảo với tôi, đối với đàn ông mà nói tình cảm trân quý nhất cố chấp nhất, chính là lần đầu tiên mê đắm một ai đó.”



“Cậu ấy không phải người đầu tiên.” Anson buồn cười biện giải cho mình.



“Cậu ấy có phải hay không, chỉ có chính anh biết.” Eva buông tay Anson ra, đi về phía vệ sĩ của mình, một chiếc áo khoác lông cừu khoác lên người cô, “Tôi cảm thấy hơi lạnh, trở về khoang thuyền đi.”



Cầm di động trên bàn lên, nhìn thấy bên trong có một tin nhắn, chân mày cô liền nhíu lại.



“Anson, tôi có một tin này phải nói cho anh.”



Eva giơ màn hình di động của mình cho Anson xem, trên đó là tin nhắn đến từ Chu Trù.



“Cậu ấy đến buổi tụ họp của Joey Allande?” Anson cất tiếng thở dài, đó là lo âu không cách nào che giấu.



“Anh cảm thấy mục đích của Joey là gì? Hắn đã cho là Chu Trù là bạn hợp tác trong Interpol của anh, Joey hơn phân nửa là muốn lôi kéo Chu Trù.”



“Tôi chỉ biết là, Joey Allande không phải là William Goodwin. Hắn đầy đầu đều là làm trọn hết thảy dục vọng. Nếu như Chu Trù không có thứ hắn cần, mà Joey lại làm bại lộ tin tức có giá trị trước mặt Chu Trù, như vậy Chu Trù sẽ rất nguy hiểm.” Trên mặt Anson không có thần sắc lo lắng, nhưng nụ cười như có như không bên môi đã hoàn toàn lặn đi.



“Anh vừa rồi mới nói anh không mê đắm cậu ấy đến vậy cơ mà.” Eva thở dài cười cười, “Thế mà bây giờ, nếu như Joey cầm một phần hiệp ước bảo anh cắt thịt mới bằng lòng đem Chu Trù đổi trở lại, anh nhất định sẽ không chút do dự ký hợp đồng.” (cắt thịt: nhường lại lợi ích)



“Tôi muốn biết cái tụ hội chết tiệt kia ở đâu.” Anson đưa tay vẫy Richard tới.



“Đừng nôn nóng, anh biết Joey ở trên chiếc du thuyền này còn có một mục đích chính là gặp mặt ông chủ của hắn, tôi đoán ông chủ của hắn nhất định sẽ xuất hiện ở buổi tụ hội đó.” Eva nhìn về phía Richard, “Richard, anh bây giờ lập tức đi tra xem, rốt cuộc có những ai ở trên chiếc du thuyền này đã ‘biến mất’. Họ nhất định đi tụ hội của Joey. Những người này xuất hiện cuối cùng ở đâu, tôi tin rằng luôn có người chú ý được điều gì đó.”



Richard nhìn sang Anson, Anson gật đầu tỏ ý với hắn.
Hai gã vệ sĩ áo đen đi tới trước mặt họ, Marin cơ hồ không cách nào bước đi, cậu ta thiếu chút nữa ngã xuống khỏi bậc thang, Chu Trù hết cách không thể làm gì khác hơn là ôm lấy cậu ta.



Bây giờ nên làm gì?



Cậu biết Marin ở bị x ở chỗ Bọ Cạp Đỏ như thế nào, cậu làm sao có thể làm chuyện giống vậy với Marin?



“Tôi sẽ gọi cú điện thoại kia, hi vọng chúng tôi có thể đạt thành nhất trí cùng lợi ích của Rudoph Mende.” Joey ngầm mang ý uy hiếp, nếu như bàn bạc bất thành, chỉ sợ cậu và Marin sẽ phải bỏ mạng ở đây.



Căn phòng Joey cung cấp cho Chu Trù tất nhiên không khoa trương như phòng thuê sang trọng, nhưng bài trí vẫn rất xa hoa, Chu Trù nhìn thấy chiếc giường kingsize duy nhất trong phòng kia thì mí mắt liền bắt đầu giật điên cuồng. Cửa phòng bị khóa lại.



Chu Trù tra xét bốn phía, theo bản năng tìm kiếm chỗ đặt máy quay cùng máy nghe lén. Joey nhất định sẽ ghi lại cái gì đó làm nhược điểm uy hiếp cậu.



Marin ngã xuống giường, mơ màng mở mắt. Chu Trù tin rằng tầm mắt của cậu ta là mơ hồ, nhưng mà không nghĩ tới cậu lại gọi ra tên của mình.



“Chu… Trù… tôi thật khó chịu… giúp tôi với…”



Chu Trù thừ người ra, giờ phút này Marin giống y như Joey nói, thật đúng là làm người huyết mạch phun trào, nhưng Chu Trù chỉ cảm thấy hành động của Joey làm người ta ghê tởm.



Cậu chậm rãi ngồi vào bên cạnh Marin, đưa tay gạt đi mồ hôi trên trán cậu ta, “Tôi… không biết nên giúp cậu thế nào…”



Ngón tay Chu Trù giống như cọng rơm cứu mạng, Marin nắm lại, cưỡng bách Chu Trù vuốt ve cổ và ***g ngực mình, một đường cuồng loạn xuống phía dưới, đi tới cái nơi vẫn đang ngẩng cao kia. Chu Trù không còn cách nào, cậu chỉ có thể thủ *** giúp Marin. Hô hấp của Marin càng ngày càng gấp, đột nhiên chống người dậy khỏi giường, hôn lên môi Chu Trù.



Đó cơ hồ không tính là hôn, cậu ta là cắn, hỗn loạn mà hốt hoảng, phóng đãng không khống chế được.



Chu Trù một phát gạt cậu ta ra.



Marin ngã về lại đệm giường, chật vật, đầu tóc lộn xộn đến đáng thương.



“Xin lỗi… xin lỗi… tôi cũng không biết tại sao có thể như vậy…”