Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 70 :

Ngày đăng: 06:08 19/04/20


“Những cái đó làm sao có thể coi là tai tiếng chứ?” Nụ cười của Anson càng tươi, anh từ trong túi áo tây trang móc ra một xấp hình, từng tấm từng tấm đặt lên bàn, “Gu thưởng thức của ông rất tốt, những đứa trẻ ngây ngô chưa trải sự đời kia, luôn có một loại sức hút khó cưỡng. Lúc ánh mắt họ nhìn ông, tất cả tâm tình đều viết ở trong đó. Sợ, và kèm theo ghê tởm.”



Ferta nhìn kia từng tấm từng tấm hình rõ nét kia, con ngươi trong nháy mắt mở lớn, toàn bộ sắc mặt tái nhợt đi, “Cậu tại sao lại có được những thứ này… tôi rõ ràng…”



“Rõ ràng thanh toán khoản tiền lớn cho tay ký giả nọ? Chẳng lẽ ông không biết ký giả Mỹ giống hệt quốc gia này là không giữ chữ tín nhất sao?”



“…” Ferta sững sờ nhìn Anson, “Những hình này… không phải là cậu phát tán lên mạng chứ?”



Anson cười mà không nói.



Ferta nuốt nước miếng, người đàn ông trước mắt từ Chúa cứu thế biến thành ma quỷ đến từ địa ngục, anh không phải là người kéo hắn ra khỏi khốn cảnh, mà là người đem hắn đẩy xuống vực sâu.



“Vì… vì sao? Bởi vì tôi được Massive tài trợ? Bởi vì sau lưng tôi là đối thủ cạnh tranh của cậu?” Giọng Ferta phát run, hắn đã sớm nghe nói qua tác phong của Anson. Đã từng có một chính khách được gia tộc Lorenzo, kết quả bài phát biểu ngày nhậm chức của hắn nói một vài ngôn từ bất lợi cho nhà Lorenzo, đêm hôm đó hắn bị bắn thành tổ ong trong xe của chính mình.



“Trên đời này chỉ có một người xứng làm đối thủ của tôi. Nhưng tối hôm qua sau khi cậu ấy và ông cùng tham gia một buổi tụ hội, liền không trở lại nữa. Ông biết cuộc đời không có đối thủ nhàm chán dường nào không? Hệt như trợn tròn mắt nằm trong quan tài ấy.” Ngữ điệu của Anson đầy tiếc hận mà bất đắc dĩ.



“Hắn là ai?”



“Chu Trù.” Anson rất nghiêm túc mà nói tên cậu ra, “Ông có thể nói cho tôi biết cậu ấy bây giờ ở đâu không?”



Ferta trong nháy mắt kích động lên, “Ngài Lorenzo! Tôi thề tối qua thời điểm cuối cùng tôi thấy cậu Chu Trù cậu ấy vẫn yên lành!”



“Yên lành thế nào?” Anson trầm giọng xuống, khí áp thấp khiến người ta không thở nổi, “Tử tế miêu tả tình hình lúc ông thấy cậu ấy lần cuối cho tôi nghe.”



Ferta nuốt nước miếng, không sót một chi tiết mà thuật lại toàn bộ quá trình Chu Trù cùng một thiếu niên đi vào trong căn phòng Joey sắp xếp.



Ngón tay đang kẹp xì gà của Anson không tự chủ dùng sức, xì gà gãy rơi xuống. Ferta chân mày run lên, cho dù là thằng ngu cũng biết Anson đang tức giận, bất kể nụ cười trên mặt anh hoàn mỹ bao nhiêu.



“Thiếu niên kia là ai?”



“Tôi không biết, cậu ta đeo mặt nạ, nhưng Joey cùng Chu Trù tựa hồ đều biết cậu ta là ai!”



“Thiếu niên kia rất có mị lực sao?”



“… Đúng vậy.”



“Ông vừa bảo, Chu Trù đề nghị các ông gọi điện cho Rudoph, các ông gọi không?”



“Joey bấm cú điện thoại kia, dựa theo lời Chu Trù nói chuyện với Rudoph một hồi, hết thảy tiến triển coi như thuận lợi.” Ferta sửa sang lại cổ áo, bổ sung một câu, “Cho nên Joey không có lý do làm hại Chu Trù.”



“Được rồi, cảm ơn ông đã nói cho tôi biết mọi chuyện.” Anson chậm rãi đứng dậy, “Những hình này cũng tặng cho ông, ông phải giữ gìn thật tốt, đừng để bị những ký giả kia nhìn thấy.”
“Tôi biết anh để lấy lòng Chu Trù đã đọc không ít sách tiếng Trung, nhưng mà ‘chó gấp cũng nhảy tường’ là có ý gì, anh nói ra thì ít nhất cũng phải để cho tôi hiểu chứ?”



“Ý tứ chính là chèn ép Joey quá, hắn có thể cái gì cũng làm được.” Anson sờ cằm, “Quan trọng nhất là chúng ta đến bây giờ cũng đoán không ra, động cơ Joey giấu Chu Trù đi là gì.”



“Còn có động cơ mà anh đoán không ra?”



Anson làm một dấu tay, Eva dừng lại không nói nữa, Anson che lỗ tai, tựa hồ Richard điều tra ra được gì đó đang nói cho anh biết.



“Thế nào?”



Trên môi Anson lộ ra ý cười nghiền ngẫm, “À, bây giờ tôi nghĩ tôi biết động cơ của Joey cùng ông chủ hắn là gì rồi.”



Joey bị bắt, không ngừng mà giải thích, “Tôi nghĩ trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?”



Không ai trả lời hắn.



Cho đến khi bọn họ đi tới cửa thang máy, Leslie mới mở miệng nói, “Dẫn chúng tôi đến chỗ tụ hội của anh.”



Joey thở dài, ấn mở cửa thang máy.



Hắn nói vào một tiếng vào bộ đàm trong thang máy, “Bọn tôi muốn đi G3.”



Nói xong, hắn ấn lên nút báo động, thang máy một đường đi tới địa điểm tụ hội của hắn. Nơi này một mảnh tĩnh mịch, Leslie tùy ý đi tới trước sô pha ngồi xuống, bọn Jones bắt đầu một cuộc lục soát toàn diện.



Hơn một tiếng sau, bọn họ tập trung đến trước mặt Leslie.



“Anh ấy không ở đây.”



“Tôi cũng đã sớm nói Chu Trù đã đi khỏi đây rồi mà.” Joey một bộ tại sao mấy người không tin tôi.



Lúc này Chu Trù bị Marin dùng súng chĩa ngang lưng, bước đi trong hành lang.



Trên đoạn hành lang này thông thường đều có camera, chỉ là Chu Trù không biết có người có thể phát hiện ra cậu hay không.



“Tôi không biết kế hoạch của cậu là gì, nhưng dường như chúng ta đã bại lộ dưới máy quay rồi.”



Nếu như là bình thường, Chu Trù rất có lòng tin cho dù hai tay của mình bị còng ở sau lưng cũng có thể huých ngã Marin đoạt lấy súng trong tay cậu ta, chẳng qua là ngoại trừ Marin, còn có ba bốn tay vệ sĩ đi theo bên cạnh bọn họ, Chu Trù cũng không có cái loại tự tin đó.



Mà Marin rốt cuộc đang có chủ ý gì?